Chương 4: Cửu Tinh Tiên Liên
"Lên xe ngựa thôi." Bắc Sơn Bách Vi kéo Kỷ Ninh lên trên xe.
Xe ngựa rộng tầm sáu trượng nên dĩ nhiên buồng xe rất rộng rãi. Bắc Sơn Bách Vi và Kỷ Ninh vừa vào trong thì Bắc Sơn Bách Vi liền nói. "Ngồi xuống, ngồi xuống."
"Ngồi xe ngựa này thật dễ chịu." Kỷ Ninh không khỏi cảm khái. Trong xe ngựa có bày mười hai cái ghế ngồi. Mặt ngoài ghế ngồi đều được phủ da lông cực kỳ mềm mại nên ngồi lên rất thoải mái. "Bách Vi công tử, xe ngựa này đi trên ngọn lửa sao?" Vừa rồi hắn đi lên xe lại không cảm thấy ngọn lửa kia có chút uy lực nào.
"Đó là nguyên lực phóng ra ngoài bao bọc đó." Bắc Sơn Bách Vi cười nói, đồng thời nói ra phía ngoài. "Tới động Vô Ưu."
"Vâng thưa công tử." Nữ tử ở bên ngoài lập tức cung kính đáp.
Vù vù.
Cỗ xe rực lửa bắt đầu chuyển động.
"Ngươi có thể nhìn ra cô hầu gái và xe ngựa này đều là khôi lỗi." Bắc Sơn Bách Vi vui vẻ nói.
"A." Kỷ Ninh kinh ngạc. "Đều là khôi lỗi sao?"
Thật không thể ngờ. Dù sao thì đây cũng là nơi quan trọng của Bắc Sơn tộc nên Kỷ Ninh cũng không dám phóng thần thức ra điều tra.
"Đúng." Bắc Sơn Bách Vi đắc ý nói. "Cô hầu gái kia chính là một khôi lỗi được cha ta ban cho. Nó có thể bộc phát ra chiến lực Vạn Tượng viên mãn...lại gan dạ không sợ chết. Đúng là một hộ vệ cực kỳ tốt."
Kỷ Ninh gật đầu.
"Còn chiếc xe này có tên là Cửu Tinh Tiên Liên (xe ngựa chín sao)." Bắc Sơn Bách Vi mang vẻ mặt đắc ý nói. "Một khi nó đã bay thì đến cả Nguyên Thần đạo nhân cũng không đuổi kịp. Hơn nữa, nó còn ẩn chứa cả 'Cửu Tinh Thiên Hỏa'. Chỉ cần xuất ra Cửu Tinh Thiên Hỏa...thì mọi thứ đều bị thiêu hủy hết. Thậm chí một vài Nguyên Thần đạo nhân hơi yếu kém cũng có thể bị ngọn lửa đó đốt chết!"
"Cái gì." Kỷ Ninh nghe thế thì giật mình.
Cửu Tinh Thiên Hỏa?
Có thể đốt chết Nguyên Thần đạo nhân? Cho dù chỉ là một vài Nguyên Thần đạo nhân yếu kém nhưng có thể làm như vậy cũng đã là không tưởng rồi. Dù sao đây cũng chỉ là bảo vật khôi lỗi mà thôi.
"Ha ha." Bắc Sơn Bách Vi liền nói. "Cô hầu gái kia là cha ta ban cho, nhưng Cửu Tinh Tiên Liên này cũng chỉ là đồ ta mượn tạm thôi. Cửu Tinh Tiên Liên này chính là vật cưỡi của cha ta. Dù ta có bán toàn bộ bảo vật của mình đi cũng không bằng một phần nhỏ của nó. Khi ở trong thành An Thiền thì ta có thể mượn dùng tạm được."
Kỷ Ninh giật mình. Hóa ra đây là vật cưỡi của vị 'Bắc Sơn Hắc Hổ' kia. Điều này làm cho Kỷ Ninh không khỏi giật mình trước độ thâm sâu của An Thiền Bắc Sơn tộc. Một mình Bắc Sơn Hắc Hổ đã có vật cưỡi kinh người như thế.
"Cửu Tinh Tiên Liên là bảo vật khôi lỗi ở cấp độ có trí tuệ." Bắc Sơn Bách Vi vuốt ve tay vịn. Hiển nhiên là hắn rất thích cỗ xe này. "Ta vừa rồi ra lệnh đi động Vô Ưu với cô hầu gái. Nhưng trên thực tế là nói với cỗ xe này để Cửu Tinh Tiên Liên tự động mang bọn ta đi."
Kỷ Ninh không thể không thừa nhận.
Thật sự là quá bá đạo!
Cưỡi loại xe có thực lực cản cả Nguyên Thần đạo nhân ra ngoài thì đúng là cực kỳ có mặt mũi. Điều này làm cho Kỷ Ninh biết được sự xa hoa của An Thiền Bắc Sơn tộc thế nào.
"Nhìn bên ngoài kìa." Bắc Sơn Bách Vi chỉ ra bên ngoài.
Kỷ Ninh cũng nhìn qua cửa sổ. Cửu Tinh Tiên Liên có tốc độ rất nhanh mà đường phố bên ngoài lại không lớn lắm nên tạo thành một cảnh tưởng huyên náo khắp nơi đi qua.
"Nơi thần bí khó lường nhất thành An Thiền chính là thành Tây." Bắc Sơn Bách Vi chỉ ra bên ngoài. "Lúc ngươi vào thành An Thiền chắc cũng nhận được một quyển sổ giới thiệu về thành An Thiền. Trong đó có rất nhiều tên các phủ đệ. Nhưng ngươi có phát hiện được gì ở đó không?"
"Phủ Bắc Sơn Hắc Hổ rất lớn." Kỷ Ninh cười nói.
"Ha ha, phủ đệ có hai chữ 'Bắc Sơn' ở trước cũng có tới hơn ngàn tòa. Tất cả đều là phủ đệ của những người có địa vị vừa phải ở Bắc Sơn tộc. Phủ đệ có chia ra làm ba cấp độ là phạm vi mười dặm, một dặm, trăm trượng." Bắc Sơn Bách Vi cười nói. "Nhưng nếu ngươi cho rằng những phủ đệ như phủ đệ chúng ta là của những nhân vật lợi hại ở Bắc Sơn tộc thì đã hoàn toàn sai lầm."
"Sao?" Kỷ Ninh nghi hoặc.
"Trong quyển sổ còn có rất nhiều tên phủ đệ khác. Như 'phủ Thiện Thủy' 'phủ Càn Quang'..." Bắc Sơn Bách Vi nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh gật đầu. Bản thân hắn cũng không biết những phủ đệ này là nơi của ai.
"Đó chính là những phủ đệ riêng của những Nguyên Thần đạo nhân, thậm chí là cả tiên nhân." Bắc Sơn Bách Vi nhìn Kỷ Ninh. "Cho dù là tiên nhân của Bắc Sơn tộc. Bởi vì họ sống rất lâu nên ở tên phủ đệ cũng không có hai chữ Bắc Sơn. Người ngoài cũng khó lòng tìm ra được rốt cuộc Bắc Sơn tộc ta có bao nhiều tán tiên, địa tiên."
Kỷ Ninh thầm hãi.
"Có rất nhiều phủ đệ bỏ hoang." Bắc Sơn Bách Vi lại nói ra những bí ẩn sâu trong đó. "Những tồn tại cấp cao ở cả vương triều Đại Hạ mà tới thành An Thiền, là An Thiền Bắc Sơn tộc phải cấp cho bọn họ một tòa biệt phủ ngay. Tuy rằng thỉnh thoảng bọn họ mới tới nhưng những phủ đệ này đều phải giữ gìn thật tốt."
"Cho nên..."
"Thành Tây thành An Thiền là nơi rồng cá lẫn lộn. Không nên đắc tội với bất kỳ phủ đệ không biết rõ lai lịch nào." Bắc Sơn Bách Vi nói. "Còn ở thành Bắc thành An Thiền, thì hơn nửa diện tích đều bị Ứng Long Vệ chiếm."
"Ứng Long Vệ?" Kỷ Ninh kinh ngạc. "Ta nghe nói chi nhánh Ứng Long Vệ tại quận An Thiền là một ngọn núi sừng sững."
"Đúng vậy. Nó cách đây không xa, có tên là dãy núi Xích Long." Bắc Sơn Bách Vi lắc đầu cười. "Nhóm Ứng Long Vệ có thể tự do thoải mái ở mọi nơi nên ai chịu ở nơi núi non hoang vắng cơ chứ? Thành An Thiền lại phồn hoa náo nhiệt, hơn nữa nếu ở trong thành An Thiền thì có thể theo dõi được toàn bộ các thế lực ở thành An Thiền. Nên đương nhiên Ứng Long Vệ phải xây dựng một nền tảng ở đây."
Kỷ Ninh gật đầu.
"Hơn một nửa thành Bắc đều bị Ứng Long Vệ chiếm cứ."
"Hơn một nửa thành Nam đều bị lực lượng người tu tiên của An Thiền Bắc Sơn tộc ta chiếm cứ." Bắc Sơn Bách Vi cười nói. "Đây là bí mật công khai. Nên đương nhiên sẽ không ghi vào trong quyển sổ giới thiệu đơn giản cho người mới vào thành được."
"Chỉ có thành Đông là nơi tụ tập của những thương nhân lớn, tán tu."
...
Trên đường đi, Bắc Sơn Bách Vi đã giảng giải cho Kỷ Ninh biết một vài bí ẩn vừa phải. Nhưng tới mức đó cũng đã làm Kỷ Ninh được mở rộng tầm mắt lên rất nhiều.
Hơn nữa ở thành Tây còn có rất nhiều chỗ vui chơi.
Nơi nổi danh nhất chính là núi Thiên Bảo!
"Núi Thiên Bảo có diện tích sáu trăm dặm, nằm hoàn toàn trong thành. Cả ngọn núi đều bị khoét rỗng, bên trong có buôn bán cực kỳ nhiều bảo vật, linh thú, nô lệ cùng các loại cờ bạc...Tóm lại tất cả các loại hình vui chơi đều có hết trong núi Thiên Bảo." Bắc Sơn Bách Vi lắc đầu, bất đắc dĩ nói. "Có điều sau lưng núi Thiên Bảo chính là hoàng tộc của vương triều Đại Hạ! Ở trên vùng đất vô tận này, mỗi tòa thành trung tâm của mỗi quận đều có một núi Thiên Bảo. Không biết đã thu lại cho vương triều Đại Hạ bao nhiêu của cải rồi."
"Hôm nay ta đưa ngươi tới động Vô Ưu." Bắc Sơn Bách Vi nháy mắt với Kỷ Ninh. "Nơi vui thú nhất ở cả thành An Thiền này chính là động Vô Ưu trong núi Thiên Bảo."
"Khắp nơi ở vương triều Đại Hạ đều có núi Thiên Bảo."
"Nhưng động Vô Ưu thì chỉ có duy nhất ở thành An Thiền. Do ba tên Thiên Hồ tiên nhân mở ra." Bắc Sơn Bách Vi cười khà khà. "Đương nhiên nó cũng được sự ủng hộ của An Thiền Bắc Sơn tộc. Dù sao thì cũng không thể để khoản lợi nhuận khổng lồ này về núi Thiên Bảo hết được."
Kỷ Ninh cũng cười.
"Công tử, đã tới rồi." Một âm thanh từ bên ngoài truyền vào.
Cửu Tinh Tiên Liên cũng giảm tốc, nhanh chóng dừng lại.
Bắc Sơn Bách Vi dẫn Kỷ Ninh xuống xe. Chỉ thấy ở trước mắt là một dãy kiến trúc khổng lồ. "Đây là động Vô Ưu."
Kỷ Ninh như rơi vào giấc mơ. Chỉ thấy ở phương xa có một dãy kiến trúc cực kỳ xa hoa. Cả khối liền mạch tạo thành hình dáng một con hồ ly khổng lồ. Toàn bộ quần thể là môt dãy kiến trúc hình dáng con hồ ly lớn mấy trăm dặm. Cửa vào chính là miệng con hồ ly. Luồng nguyên khí trời đất nồng đậm tỏa ra xung quanh làm cho Kỷ Ninh cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Bạch Thủy Trạch cũng nhảy khỏi xe. Khi Kỷ Ninh còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh thì đôi mắt của Bạch Thủy Trạch cũng hiện lên vẻ sợ hãi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
"Công tử Bách Vi, xin mời vào, xin mời vào." Một gã cao lớn có cái sừng trâu chạy tới. Hơi thở mạnh mẽ của gã làm Kỷ Ninh kinh ngạc. Yêu quái ở trước mặt lại không có giấu diếm hơi thở tí nào làm cho Kỷ Ninh có thể nhận ra ngay gã là một kẻ Vạn Tượng chân nhân.
"Ừ." Bắc Sơn Bách Vi gật đầu hờ hững.
"Vị này là?" Con đại yêu kia nhìn Kỷ Ninh.
"Đây là công tử Kỷ Ninh, bạn thân của ta." Bắc Sơn Bách Vi nói thẳng.
Đại yêu gật đầu liên tục. "Công tử Kỷ Ninh mới lần đầu tới đây đó." Với vẻ đầy khách khí, hắn đi trước dẫn đường.
Kỷ Ninh đảo mắt nhìn qua. Rất nhanh hắn đã phát hiện được. Có rất nhiều người vào vui chơi trong động Vô Ưu. Nhưng phần lớn người tới đều không có ai nghênh đón. Cho dù có thì người đón tiếp cũng chỉ là Tiên Thiên sinh linh, cùng lắm là Tử Phủ tu sĩ.
Chỉ riêng Bắc Sơn Bách Vi là có một gã Vạn Tượng đại yêu ra đón.
Kỷ Ninh và Bạch Thủy Trạch đi theo sau Bắc Sơn Bách Vi.
Dọc theo hành lang lộng lẫy. Không bao lâu bọn họ đã tới được một điện sảnh rất lớn. Ở bên trái điện sảnh có một đám nử tử yêu quái hoặc người tu tiên, ở bên phải là một đám nam tử yêu quái hoặc người tu tiên.
"Cung nghênh công tử Bắc Sơn, công tử Kỷ."
Tất cả cùng đồng loại khom người cung kính hô, tay áo đều buông xuống dưới đất.
Bị nhiều yêu quái, người tu tiên cung kính nghênh đón, cao giọng hô như vậy, Kỷ Ninh hoàn toàn sững sờ. May mà hắn có thần hồn mạnh mẽ nên có thể tỉnh táo lại ngay.
"Đáng sợ thật, không hổ là động do ba gã Thiên Hồ tiên nhân và phủ An Thiều Hầu làm ra." Kỷ Ninh thầm than.
Ở trong điện có rất nhiều khách đang ngồi.
Kỷ Ninh nhận ra bốn người trong đó.
...
Ba người Mạnh Tuấn, Mạnh Nham, Mạnh Hân được ông chú cùng bộ tộc dẫn vào động Vô Ưu. Người trung niên hói đầu kia nói: "Động Vô Ưu này chính là nơi vui chơi cao cấp nhất. Chỉ riêng về vui chơi thì còn hơn cả núi Thiên Bảo. Những mỹ thực ở đây đều là những thứ mà các ngươi không bao giờ tìm thấy ở trong bộ tộc. Các ngươi phải nhanh chóng gia nhập môn phái nên hôm nay ta sẽ cho các ngươi mở mang thêm chút đầu óc."
"Đây chính là cá bạc trên núi Mân sao?" Mạnh Tuần vừa ăn vừa khen. Hai người Mạnh Hân và Mạnh Nham cũng rất vui vẻ ăn.
Bên cạnh còn có vài Tiên Thiên sinh linh hóa thành yêu quái xinh đẹp nhảy múa nhẹ nàng cùng vài nữ tử Tiên Thiên sinh linh nhân loại đánh đàn...
"Sao?" Vị Tam thúc hói đầu quay đầu lại.
Chỉ thấy ở lối đi giữa điện sảnh, có một đám mỹ nữ, nam tử đang đứng ngay ngắn thành hai hàng. Dường như đang nghênh đón ai đó.
"Có nhân vật lớn đến." Người trung niên hói đầu nói.
"Có chuyện gì vậy?" Mạnh Nham nghi hoặc nhìn lại.
"Hơi thở của cả đám đều là Tử Phủ đại yêu hoặc Tử Phủ tu tiên giả." Mạnh Hân kinh ngạc thốt lên.
"Ồ, rốt cuộc thì họ đang nghênh đón nhân vật nào đây." Con mắt của Mạnh Tuấn tỏa ra ánh sáng. Nếu có thể bợ đỡ được nhân vật như thế thì không phải hắn có thể một nhát lên trời sao?
Bỗng nhiên...
Hai hàng mỹ nữ, nam tử đừng dài kia cùng cung kính nói: "Cung nghênh công tử Bắc Sơn, công tử Kỷ." Âm thanh vang vọng khắp điện sảnh.
"Công tử Bắc Sơn sao?" Vị Tam thúc hói đầu liền nói khẽ: "Là Bắc Sơn tộc phủ An Thiền Hầu. Hơn nữa chắc chắn là đệ tử trực hệ, lại còn có địa vị khá cao. Nếu không động Vô Ưu sẽ không coi trọng như vậy. Có điều vị công tử Kỷ kia lài ai vậy?
"Nhìn xem nhân vật lớn ở thành An Thiền là ai đây." Mạnh Tuấn nhìn không chớp mắt.
Chỉ thấy một thanh niên mặc hán phục màu đen, đầu đội mũ cao quan đi tới. Đi bên cạnh là một gã thiếu niên mặc da thú. Theo sau là một con thần thú Bạch Thủy Trạch và một cô hầu gái.
"Huynh Kỷ Ninh?" Mạnh Tuấn, Mạnh Hân, Mạnh Nham đều sững sờ.
Đào Tiểu Vũ eBook
Tải eBook: www.dtv-ebook.com