Chương 66: Phó bản bình thường: Vườn địa đàng 4
Bạch Khương cảm thấy thú vị, thấy mắt cậu ta mở to, kiềm chế không hỏi tên hắn, chỉ ghi chú ở trong lòng: Đôi mắt to.
“Hừ, các người còn nghĩ rằng tôi đang hại các người, một quả cũng không hái, xem các người vượt qua đêm nay như thế nào!” Người chơi tâm cơ lộ ra nụ cười âm trầm.
“Vậy cũng không liên quan đến anh, quản nhiều như vậy làm gì!” Lâm Cảnh trợn trắng mắt, ý bảo Bạch Khương đứng xa hắn một chút, đừng để sự ngu ngốc làm ô nhiễm đầu óc.
Cây ăn quả khổng lồ che khuất bầu trời, Bạch Khương không cảm thấy mát mẻ, ngược lại chỉ thấy âm u.
Chờ một chút, nhóm NPC bỗng nhiên lại ồn ào rời đi.
“Mau nhanh, thời gian không còn kịp rồi!”
“Sắp tối rồi!”
Bạch Khương tinh mắt, nhắm trúng mục tiêu lập tức đuổi kịp dì NPC. Dì đã sớm quên mất em gái lúc trước nói chuyện vui vẻ trên đường, trong đầu đầy ý niệm thu hoạch xong chạy về nhà, cũng không biết mình bị theo dõi.
Khi trở về, tốc độ NPC nhanh hơn, đám đông dày đặc chen chúc trên đường phố khó tránh khỏi tạo thành xô đẩy, có NPC bị chen lấn giẫm ngã, phát ra tiếng kêu đau đớn. Người phía sau tiếp tục xông về phía trước, không hề dừng lại chút nào. Bạch Khương lẹ mắt nhanh tay túm lấy dì NPC suýt ngã, dì hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy Bạch Khương vẻ mặt cảm kích: “Ôi, cảm ơn em gái!”
“Chị gái, tôi cùng em trai tôi đưa chị về nhà đi, quá nguy hiểm!”
Lâm Cảnh bên cạnh vội vàng lộ ra nụ cười thật thà, em trai thì em trai, chắc có thể hơi khiến NPC hạ thấp cảnh giác.
Quả nhiên, dì NPC nhìn Lâm Cảnh, tuy rằng cảm thấy em trai lớn lên nhìn thành thục hơn chị gái một chút, nhưng vẫn là một đứa trẻ thành thật mà.
“Ôi, được! Cám ơn hai chị em các người nha, sẽ không chậm trễ các người về nhà chứ?”
“Không sao, thuận đường.” Bạch Khương ra hiệu về phía Lâm Cảnh, hai người một người một bên, áp chế dì NPC chen chúc sang bên cạnh, tận lực tránh đám người ùn tắc ở giữa đường.
“Nhanh lên, nhanh hơn một chút, trời sắp tối rồi.” Dì NPC bất an lẩm bẩm.
Bạch Khương và Lâm Cảnh đều không ngốc nghếch hỏi vì sao trời mới sáng mấy tiếng đồng hồ đã sắp tối, đồng loạt tăng tốc độ trầm mặc kẹp bà ta đi.
Các NPC lần lượt về nhà, trên đường phố ít người hơn.
Ba người có thể chạy.
Các NPC khác cũng đang chạy, không biết trái cây của ai rơi xuống đất, một NPC muốn nhặt, bị người đồng hành kéo trở lại: “Không muốn sống nữa sao! Trời sắp tối rồi! Đi thôi!”
Dì NPC chạy không thở nổi, con đường phía sau gần như là Bạch Khương cùng Lâm Cảnh kéo bà ta chạy. Khi đến dưới lầu, bà ta khó xử: “Tôi bị đau chân…”
“Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên! Chúng tôi sẽ đưa dì lên đó!”
Dì NPC cảm động đến muốn khóc, lúc Bạch Khương cùng Lâm Cảnh khiêng bà ta lên lầu, trong miệng không ngừng nói cảm ơn, khen bọn họ là đứa nhỏ tốt, người tốt có báo tốt.
Đến tầng bốn, dì NPC mở cửa, Bạch Khương đỡ bà ta vào.
“Cám ơn hai người, hai người mau trở về…”
Bạch Khương nhặt một mảnh quần áo lộn xộn trên sô pha nhét vào miệng bà ta, Lâm Cảnh thì nhặt một cái quần trói tay bà ta lại.
Lời cảm ơn đột nhiên dừng lại, dì NPC trợn mắt há hốc mồm, cảm kích trong mắt biến mất hầu như không còn, biến thành phẫn nộ không thể tin được.
“Ô ô ô!!”
Sau khi kéo chặt nút thắt, Lâm Cảnh bước nhanh về phía hành lang đóng cửa lại.
Tại thời khắc đóng cửa, sắc trời ban đầu còn sáng ngời trong nháy mắt tối đi.
“Ô ô ô ô!” Dì NPC run rẩy dữ dội hơn, mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Bạch Khương xông tới đóng cửa sổ phòng khách, sau đó kéo rèm cửa lại.
Trong phòng tối đen một mảnh, Lâm Cảnh mò mẫm đi về, nhẹ giọng nói: “Chắc là không thể bật đèn, tối hôm qua không thấy nhà nào có ánh đèn.”
NPC hoàn toàn không có tiếng động, rõ ràng vừa rồi còn đang giãy dụa phát ra động tĩnh.
Bạch Khương có thể nhìn đêm, thấy bà ta trừng mắt nhìn cửa sổ, trong mắt thập phần kinh hoàng.
Cô khống chế bản thân không phát ra tiếng động, Bạch Khương đi kéo tay Lâm Cảnh, chậm rãi viết chữ trong lòng bàn tay hắn: “Đừng nói nữa. Hai phòng, chúng ta mỗi người một phòng.”
Từng nét từng nét viết rất chậm, bảo đảm Lâm Cảnh cảm nhận được.
Hắn trở tay cầm tay Bạch Khương, viết một chữ “Được”.
Nhưng trước khi vào phòng, hai người gia cố trói buộc trên tay chân NPC lần nữa, cam đoan bà ta không nhúc nhích được. Túi trái cây bà ta mang về vẫn còn trên mặt đất, Bạch Khương suy nghĩ một chút, lấy đồ nhét trong miệng bà ta xuống, bà ta quả nhiên không nói gì, cắn răng trừng mắt nhìn Bạch Khương.
Đối với việc này Bạch Khương không hề quan tâm, cô xoay người đi vào phòng, khóa cửa lại.
Trong phòng cũng tối tăm không kém, Bạch Khương lẳng lặng ngồi trên sàn nhà chờ đợi.
Ban đầu là một trận tiếng sột soạt, cô mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện, một câu lại một câu.
Cô cẩn thận đứng dậy rồi dựa vào cửa để lắng nghe.
“...... Anh vẫn chưa ngủ sao? ...... Anh có buồn ngủ không… Tôi đói quá, tôi có thức ăn không?”
Dì NPC sợ hãi run rẩy, tại sao tối nay có nhiều quái vật đến nhà bà ta như vậy!
Không thể trả lời chúng, không thể!
Bà ta vội vàng dựa vào kinh nghiệm thường ngày đi ăn trái cây, bà ta nằm sấp xuống, bò đến chỗ bao tải cắn một quả, sau khi nhai nuốt vài cái, đầu lưỡi bắt đầu tê liệt, sau khi nuốt vào cảm giác no bụng, buồn ngủ quen thuộc ập đến, bà ta lộ ra nụ cười an tâm mặc kệ mình chìm vào mộng đẹp.
Sau khi bà ta ngủ, Bạch Khương không nghe thấy âm thanh gì nữa, do dự có nên ra ngoài dò xét hay không, trong nháy mắt tiếp theo, bên tai đột nhiên vang lên một câu: “Cô đang tìm tôi sao?”