Chương 18: Sinh tồn trên băng nguyên
Trác Mộc Cường Ba chồm lên trước, giúp sức xoay vô lăng, nhưng dường như không có hiệu quả. Trương Lập chỉ nói một câu: ‘Chỉ sợ sẽ lật xe.’ Lời nói vừa dứt, một bên xe đã nghiêng hẳn lên cao, kế đó liên như xe bay trong đoàn tạp kỹ, trượt bằng hai bánh bên cạnh đi tầm mười mét, rồi cửa sổ xe phía bên Trương Lập đập xuống đất, chiếc xe cứ thế trượt đi, lại trượt thêm bốn năm mét nữa, thân xe lật ngửa lên, bốn bánh chổng lên trời, nóc xe trượt tiếp mười mét, húc mạnh vào một tảng đá khác, xoay chuyển mấy vòng tại chỗ, rồi mới dừng lại.
Đường Mẫn đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc, ngái ngủ lẩm bẩm: ‘Sao vậy? Bọn chúng lại đuổi kịp rồi à?’
Trương Lập nằm trong chiếc xe bị lộn người, vừa gắng sức mở cửa ra, vừa nói: ‘Tại tôi sơ suất, mặt băng dưới đất bị bánh xe bắn lên, tan thành nước trong ở trục, chạy lâu không rẽ, nước lại đóng thành băng, khiến ổ trục bị trượt, ủa? Đây là gì vậy?’
Tay Trương Lập dường như cảm thấy có gì chảy ra, quẹt tay một cái, đưa lên mũi hít ngửi, kinh hoàng thốt lên: ‘Là xăng! Chảy xăng rồi!’
Lúc này, dây điện trên các đồng hồ xẹt lửa tung tóe làm Trác Mộc Cường Ba đầm đìa mồ hôi lạnh, gã kêu lên. ‘Mau chạy ra!’ Một tay ôm lấy Đường Mẫn vẫn cuộn mình trong áo khoác, tung chân đá bay cửa xe bên phải, ném Đường Mẫn ra ngoài trước, kế đó cũng lao ra khỏi xe, còn Trương Lập thì lăn ra từ xe bên trái.
Ngọn lửa cuồn cuộn trong đêm tối, chiếu đỏ gương mặt ba người, gió cấp bảy mang theo băng và tuyết, ầm ập bổ thốc vào mặt, phun vào từng lỗ chân lông trên cơ thể. Bốn giờ sáng, nhiệt độ không khí trên băng nguyên chỉ có âm mười độ, cùng với gió lạnh cấp bảy, có ba vị anh hùng bị khốn đốn giữa khu không người Khả Khả Tây Lý rộng tám mươi nghìn km².
Trương Lập cười khổ, bình xăng có lẽ đã bị đá vụn bắn lên khi bọn người kia dùng hỏa tiễn tấn công làm hỏng, nhưng vẫn chưa bị chảy xăng hoặc chỉ chảy rất ít xăng, nếu Trác Mộc Cường Ba không giúp sức xoay vô lăng, bánh trước lướt qua tảng đá băng cao nửa mét kia chưa chắc đã nghiêng hẳn một bên như thế, nếu không đụng phải táng đá phía sau kia, bảng điều khiển trên xe cũng không xẹt lửa, một loạt những sự kiện trùng khớp liên hoàn khiến người ta không thể tưởng tượng, đã khiến chiếc xe việt dã tính năng ưu việt này tiêu tùng như vậy. Trương Lập đúng trên đồng hoang vắng lặng, ngoại trừ cười khổ ra, anh ta thật không nghĩ ra chuyện gì có ý nghĩa hơn nữa.
Trác Mộc Cường Ba thẫn thờ đứng trước xe, đồ ăn, nước uống, lều bạt, mồi lửa, tất cả từ từ tiêu tan trong ngọn lửa phừng phừng kia, bản thân gã lại không thể làm gì, chiếc xe được cải tiến đến đạn hỏa tiễn còn không hủy được, lại vì không thể tránh một tảng đá cao nửa mét mà bị thiêu hủy sạch sẽ. Nếu dựa vào đôi chân, ở chốn hoang nguyên nhiệt độ thất dưới không độ này có thể đi được bao xa? Bao giờ mới tìm thấy trạm cứu hộ? E rằng phải đợi kỳ tích xuất hiện mới xong.
Đường Mẫn ôm mặt khóc tu tu, cô không dám tin đây là sự thật, bổ nhào vào người Trác Mộc Cường Ba, nức nở: ‘Đều tại… đều tại người em không tốt. Em… hức, em không nên để anh tới chỗ này… hức…’
Trác Mộc Cường Ba gượng gạo an ủi cô: ‘Đừng buồn nữa, thế này thì có đáng gì, chúng ta đã đi sáu bảy tiếng đồng hồ rồi, có lẽ cũng cách trạm cứu hộ không xa nữa, nói không chừng đến khi trời sáng, chúng ta có thể thấy cờ tín hiệu của trạm cứu hộ cũng nên.’ Trong lòng gã lại tự hỏi bản thân: ‘Trạm cứu hộ? Rốt cuộc còn bao xa nữa? Hà, có trời mới biết.’
Trương Lập từ bên kia chiếc xe bước tới, đùa cợt nói: ‘Hai người từng nghe chưa, ở Khả Khả Tây Lý có một câu ngạn ngữ: xe hơi không đi nhanh bằng chân người. Giờ chúng ta có thể dùng chân rồi, so với xe hơi còn nhanh hơn nhiều đấy. Giờ nghỉ ngơi một lát cho lại sức rồi lên đường.’
Trác Mộc Cường Ba cười cười đáp: ‘Vậy cũng tốt, ít nhất chúng ta còn có lửa sưởi ấm.’
Ông trời không cho bọn họ đãi ngộ đặc biệt như thế, đến cả ngọn lửa cũng tắt rất nhanh, trên đồng hoang băng tuyết thống trị tất cả này, cơ hồ như ngọn lửa cũng không thể chiến thắng cái lạnh. Lửa còn chưa tắt hẳn, Trác Mộc Cường Ba đã ôm chặt Đường Mẫn trong chiếc áo khoác rộng, vỗ nhẹ lên vai cô, rồi xông thẳng tới chiếc xe, làm Trương Lập đứng bên cạnh cuốn quýt kêu lên: ‘Cẩn thận lần nổ thứ hai!’
Trác Mộc Cường Ba không còn nghĩ ngợi được nhiều vậy nữa, gã hiểu rõ trong lòng, ngọn lửa bùng cháy trong thời gian ngắn như vậy, nhất định sẽ để lại thứ gì đó, đồ ăn, lều bạt, hay là xăng, bất kể là cái gì, còn lại một chút cũng tốt, nhất định phải tìm thấy!
Trác Mộc Cường Ba mặt mũi nhem nhuốc trở lại, gã lục lọi được trong xe mấy gói mì ăn liền đã bị đốt cháy như than củi, điều khiến người ta thất vọng là lều bạt đã bị đốt thành một miếng nhựa dẻo, điều làm người ta mừng rỡ là, Trác Mộc Cường Ba cầm ra một thùng xăng dự trữ vẫn còn nguyên vẹn.
Lửa, trước sau vẫn luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp, đặc biệt là trong đêm ở nơi hoang vắng không một bóng người này. Trác Mộc Cường Ba và Trương Lập bàn bạc một lát, kết quả kết luận thế nào cũng phải cầm cự đến trời sáng mới đi, đêm tối thật sự không thích hợp để lên đường. Bọn họ tìm một vách đá chắn gió, ba người vây quanh đống lửa, gắng sức sát lại gần nhau hơn một chút.
‘Đừng ngủ! Mẫn Mẫn! Không được ngủ.’ Trác Mộc Cường Ba không ngừng nhấn mạnh.
Đường Mẫn tỏ ra rất mệt mỏi, lẩm bẩm nói: ‘Em mệt quá.’
Trác Mộc Cường Ba đặt bàn tay to bè lên trán cô, hoảng hốt nói với Trương Lập: ‘Trán cô ấy nóng quá!’
Trương Lập nhìn Trác Mộc Cường Ba, cũng lộ ra vẻ lo lắng, nhưng anh cũng không biết phải làm sao mới tốt, ở nơi hoang dã không người này, cả nước và đồ ăn cũng không có, nói gì đến thuốc men. Hai người đàn ông và một cô gái nhỏ, phải làm thế nào, cả hai gã đàn ông to lớn đều bó tay chịu chết.
Trác Mộc Cường Ba không nhẫn nại được nữa, gã nói: ‘Không được, tôi phải đưa cô ấy đi, trạm cứu hộ biết đâu lại ở gần đây cũng không chừng.’
Trương Lập chầm chậm lắc đầu, thấp giọng nói: ‘Ít nhất cũng phải một trăm cây số nữa. Đi như vậy, chỉ khiến cô ấy càng thêm khó chịu.’
Trác Mộc Cường Ba kêu lên: ‘Nhưng cũng không thể bỏ mặc cô ấy thế này được!’
Trương Lập không lên tiếng nữa, những lúc thế này, ngoại trừ chờ đợi ra, dường như không còn chuyện gì có thể làm được nữa. Trác Mộc Cường Ba cũng dần dần bình tĩnh trở lại, gã nhìn chằm chằm vào đống lửa, khoác tấm áo da lên người mình, cả thân mình Đường Mẫn được bọc trong áo da, hòa với gã làm một. Cánh tay ôm Đường Mẫn của Trác Mộc Cường Ba đã chặt nay càng thêm chặt, gã thật sự không còn nghĩ gì được. Đường Mẫn nằm trong lòng không ngừng khe khẽ gọi tên gã: ‘Cường Ba, Cường Ba, đừng bỏ rơi em. Anh đã hứa với em, sẽ không bỏ rơi em mà.’
Trương Lập nghe mà không nhẫn tâm nhìn nữa, nhưng Trác Mộc Cường Ba lại vẫn điềm tĩnh khoan thai, gã luôn miệng nói: ‘Không đâu. Không phải anh đang ở đây sao? Ngủ một giấc đi, sáng mai tỉnh lại chúng ta sẽ cùng lên đường. Mẫn Mẫn, ngày mai tìm được cuốn sổ của anh trai em, anh đưa em cùng đi kiếm Tử Kỳ Lân, có được không?’
Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn trải qua một đêm trong những lời rì rầm lẩm bẩm như vậy. Trương Lập thỉnh thoảng lại đứng dậy thêm xăng cho ngọn lửa, sau đó nhanh chóng nép vào bên kia Trác Mộc Cường Ba, vùng đất này quả thật rất lạnh giá.
Trời vừa lờ mờ sáng, Trác Mộc Cường Ba lại đưa tay sờ trán Đường Mẫn, thấp giọng nói: ‘Không được, chúng ta phải kiếm được đồ ăn, cô ấy yếu quá.’
Trương Lập cắn một miếng mì ăn liền đã cháy thành than, vốc một vốc tuyết dưới đất cho lên miệng, vì anh ta thấy Trác Mộc Cường Ba cũng ăn như vậy. Nhưng Trương Lập đảo chiếc lưỡi bị lạnh đến tê dại, hàm hồ nói: ‘Nhưng mà, anh không thể đặt cô ấy xuống được đâu.’
Trác Mộc Cường Ba nói: ‘Tôi biết, chuyện này cũng dễ thôi.’ Đoạn nhờ Trương Lập giúp đỡ, gã cõng Đường Mẫn lên lưng, buộc eo hai người lại với nhau, sau đó khoác áo khoác lên, tựa như địu trẻ sơ sinh vậy, rồi một tay xách chiếc thùng dép đựng xăng nặng 20 cân, ba người bắt đầu bước đi trên con đường mờ mịt phía trước.
Trời đông đất giá, gió Bắc rú gào, hai người bước cao bước thấp trên cách đồng mênh mông không có đường. Trương Lập hai tay trống không, cũng phải trầy trật lắm mới theo kịp tốc độ của Trác Mộc Cường Ba, cuối cùng anh cũng hiểu được cái gì gọi là thần lực trời sinh. Chỉ ăn có một miếng mì ăn liền cháy thành than, đến khi mặt trời lên đỉnh đầu cũng không ăn thêm gì khác, một chút nhiệt lượng trong cơ thể sớm đã tiêu hao sạch sẽ, Trương Lập lúc này chỉ thấy muốn nhấc chân lên cũng vô cùng cực nhọc, cơ hồ đó không còn là chân mình nữa, căn bản chỉ là hai khúc chỉ. Đường Mẫn lúc tỉnh lúc mê, miệng không ngừng lẩm bẩm nói linh tinh. Trác Mộc Cường Ba thì từ đầu chí cuối vẫn nhìn theo hướng mặt trời, sải chân tiến bước, không hề có ý định dừng lại nghỉ ngơi, gã biết rõ, dừng lại một phút, Đường Mẫn sẽ nguy hiểm thêm một phần, nhất định phải tới được trạm cứu hộ kia càng sớm càng tốt!
Giữa trưa, Trương Lập cảm thấy trước mắt hoa lên, loạng choạng ngã bịch xuống đất, anh chống tay gượng dậy, đạp chân mấy lần mới thành công, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể quỳ một chân dưới đất, thở hổn hển nói: ‘Không được rồi, tôi phải nghỉ một lúc.’
Trác Mộc Cường Ba dừng bước, khó khăn ngoảnh đầu lại, gã biết, thể lực đã tiêu hao đến cực hạn rồi, mà bốn bề vẫn chỉ là một vùng trắng toát. Nhưng Đường Mẫn đang ở trên lưng, gã còn có thể cảm nhận được hơi thở gấp của cô, không thể dừng lại, phải làm sao bây giờ?
Trác Mộc Cường Ba vắt óc ra nghĩ cách, nhưng ký ức của gã chỉ là một vùng trắng mênh mông, chưa bao giờ gã trải qua chuyện như vậy, đến giờ Trác Mộc Cường Ba mới cảm thấy, kiến thức sinh tồn nơi hoang dã của mình thì ra lại nghèo nàn đến thế.
Mười tuổi gã đã một mình đi vào núi, không sợ dã thú và bóng đêm; mười bốn tuổi gã bắt đầu ra khỏi Tây Tạng, tranh thủ tất cả thời gian nghỉ ngơi đi du lịch khắp Trung Quốc, mang theo một trái tim thành kính, kiếm tiền lộ phí bằng những công việc tạm bợ, cũng từng ăn gió nằm sương; 19 tuổi gã kiếm được món tiền đầu tiên trên thương trường, gã là người đầu tiên mang các đồ trang sức nhỏ đặc sắc của người Tạng tới khu cải cách mở cửa Thâm Quyến bày bán; 24 tuổi, gã lần đầu tiên trở về Tây Tạng đoạt danh hiệu Khố Bái, ba lần tiếp sau đó, gã không bỏ qua lần nào; 27 tuổi, công ty của gã thành lập, gã bắt đầu quản lý 3.000 công nhân viên phân bố ở mười mấy thành phố. Gã chưa từng sợ hãi thất bại, mỗi lần thất bại đều khiến gã trở nên mạnh mẽ hơn, biển kinh doanh chìm nổi, lòng người gian trá, gã chưa bao giờ biết sợ là gì, chỉ vì gã biết, nỗ lực là sẽ chiến thắng được bọn họ. Nhưng còn lần này, Trác Mộc Cường Ba cảm thấy một áp lực xưa nay chưa từng có, người gã yêu thương gục trên lưng, gã lại bó tay không còn cách nào; đồng hoang mênh mông, gió Bắc phần phật, thiên nhiên vĩ đại này là đối thủ dù gã có nỗ lực đến đâu thì không không thể chiến thắng nổi.
Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba hướng về phía bãi cỏ khô trông có vẻ rậm rạp cạnh đó, cọng cỏ rất nhỏ, có cọng cao đến ngang lưng Trác Mộc Cường Ba, gã đưa tay nhổ một khóm lên, vừa dài vừa cứng, Trác Mộc Cường Ba đưa tới trước mặt Trương Lập, ôm tia hy vọng cuối cùng, hỏi: ‘Ăn được không?’
Trương Lập cười cười lắc đầu, anh lật người ngồi xuống mặt tuyết, nói: ‘Là cỏ tranh hoa tím, có thể sinh trưởng tốt thế này trên băng nguyên cũng chỉ có mỗi nó thôi. Nhưng ngoài cung cấp sợi ra, nó chẳng còn tác dụng gì cả, chúng ta cần đồ ăn có thể cung cấp năng lượng. Giờ bắt được con vật gì thì hay nhất.’
Trác Mộc Cường Ba đột nhiên ‘Ồ’ lên một tiếng, nói ‘Hình như đến rồi.’
Quả nhiên, sau đám đá lởm chởm, phảng phất như có gì đó động đậy, hơn nữa âm thanh còn hướng thẳng về phía này, Trương Lập nhỏ giọng nói: ‘Nghe tiếng động, hình như là một con thú to, đủ cho ba người chúng ta ăn một bữa rồi. Phải cẩn thận, chúng ta không thể để nó chạy mất được.’ Không biết lấy đâu ra sức lực, anh đứng dậy trở lại được.
Trác Mộc Cường Ba lấy áo khoác cẩn thận bọc Đường Mẫn vào, đặt cô ở một nơi tương đối an toàn, sau đó nấp sau một tảng đá lớn, gã đưa tay sờ thanh đao Tây Tạng giắt nơi lưng, cảm giác máu trong người lại sôi lên sùng sục.
Gần rồi, càng lúc càng gần rồi… Trác Mộc Cường Ba và Trương Lập cùng nấp sau một tảng đá, đợi con vật kia xuất hiện.
‘Xoẹt’ một tiếng, Trác Mộc Cường Ba rút thanh đao, đang chuẩn bị nhảy ra đâm con vật kia, hòn đá trong tay Trương Lập cũng đã giơ lên, nhưng hai người vẫn chưa ra tay, bởi vì, con thú đó quả thật quá lớn, khiến cả hai không dám động thủ!
Một con gấu ngựa trưởng thành, lắc lư cái đầu to tướng đi qua tảng đá lớn, vừa thấy có thứ dám chặn đường mình, hai chân trước liền đập mạnh một cái ‘vù’, đứng bật dậy! Loại thú khổng lồ bị các thợ săn già gọi là ‘gấu mù’ này có sức phá hoại rất lớn, nghe nói ở trong rừng sâu, cả hổ cũng phải nhường nó ba bốn phần.
Trác Mộc Cường Ba ở trước con quái đứng thẳng cao gần hai mét này, đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé, tay gã nắm chặt thanh đao, nhất thời ngơ ngẩn thất thần. Trương Lập phản ứng nhanh, lập tức buông hòn đá trên tay xuống, sức lực lúc nãy vừa có được bỗng nhiên hoàn toàn tan biến, nằm đờ ra dưới đất.
Trác Mộc Cường Ba không thể nằm xuống, tuy gã cũng biết, nghe nói nằm xuống nín thở giả chết, thông thường có thể tránh được gấu ngựa tấn công, nhưng trong giờ phút này, nếu không có thức ăn, Đường Mẫn nói không chừng sẽ… gã buộc phải một mình đối diện với con dã thú khổng lồ, cao hơn mình một cái đầu, nặng tới mấy trăm cân này. Thanh đao Tây Tạng của gã không thể chọc vào lớp da xù xì thô ráp của con gấu, sức mạnh của gã dường như cũng không thể nào mạnh hơn con quái này, còn con vật to tướng này, chỉ cần tát một cái là có thể đập nát cái đầu của gã, đây là một trận chiến không có bất cứ phần thắng nào dù là nhỏ nhoi nhất.
Lòng bàn tay Trác Mộc Cường Ba ướt đẫm mồ hôi, tim đập nhanh hơn bất cứ lúc nào, nhưng đôi mắt gã, hiện lên tinh thần không sợ hãi, nhìn chằm chằm vào mắt con gấu ngựa, một người một gấu, cứ thế đối diện với nhau. Nghị lực này, cũng là do chó ngao dạy gã, mọi người gọi ngao là ‘to béo ngốc’, chính vì chúng có tinh thần không sợ không hãi, không e ngại bất cứ sinh vật nào hình thể to hơn chúng gấp bội. Nếu đem loài chó với gấu nhốt chung một chuồng, chỉ có ngao mới dám xông tới cắn xé với gấu, trên người chúng dường như thiếu mất cảm xúc sợ hãi vậy.
Sinh tử chỉ được quyết định trong nháy mắt đó, thật bất ngờ là, con gấu ngựa lớn đối mặt với Trác Mộc Cường Ba, không ngờ là thua sút khí thế, nó không tát cho Trác Mộc Cường Ba một cái bay người đi, ngược lại bổ thụp xuống đất, dùng cả bốn chân mà chạy theo hướng khác.
Trương Lập nghe tiếng động, lật người bò dậy, kinh ngạc nhìn Trác Mộc Cường Ba, trong mắt lộ rõ vẻ sùng bái, hỏi: ‘Đi rồi sao? Sao mà anh làm được vậy?’
Trác Mộc Cường Ba cất dao vào vỏ mới phát hiện, mình cầm cán dao chặt quá, các ngón tay cầm đao đã không thể nào duỗi thẳng được, gã cũng không hiểu tại sao con gấu kia bỏ chạy. Đang không biết trả lời thế nào, đột nhiên thấy sau lưng mát rượt, một luồng gió mạnh thốc tới, suýt chút nữa thì làm gã ngã vật xuống đất, một cái bóng khổng lồ soi trên mặt đất, lướt qua người Trác Mộc Cường Ba và Trương Lập. Hai người nhìn thấy gương mặt trở nên tối sạm của nhau, sắc mặt đều trở nên rất khó coi, chỉ trông cái bóng dưới đất cũng có thể tưởng tượng được đó là một con quái to lớn thế nào rồi. Hai người cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên, Trương Lập đờ đẫn nói: ‘Đại Kim Điêu’ Trác Mộc Cường Ba cũng ‘a’ lên một tiếng.
Đại Kim Điêu, ở Tây Tạng còn gọi là đại điêu dê vàng, là một loài mãnh cầm hình thể rất lớn, một con đại kim điêu trưởng thành sải cánh có thể rộng tới ba mét, sức nó dễ dàng cắp cả con dê vàng nặng mấy chục cân, cái tên đại điêu dê vàng cũng từ đây mà ra. Loài chim này giờ số lượng ít đến đáng thương, chỉ còn lại một ít ở sâu trong rừng núi Khang Ba, một thời gian, lại có học giả từng tuyên bố đại kim điêu đã tuyệt chủng. Trong Tạng giáo, đại kim điêu cũng là đại bàng, không chỉ là linh thú của Phật tổ, mà là mắt xích cuối cùng trong chuỗi thức ăn nữa.
Trương Lập gượng cười nói: ‘Con gấu ngựa to tướng lúc nãy, không phải là anh dọa chạy đấy chứ nhỉ?’
Trác Mộc Cường Ba cũng cười cười: ‘Ừm, tôi cũng đang thấy kì quái, giờ thì biết nguyên nhân rồi.’ Nhưng trong lòng Trác Mộc Cường Ba lại không cảm thấy như vậy, vừa rồi khi con gấu ngựa đứng trước mặt gã, dường như gã đã nhìn thấy gì đó, chỉ là lúc ấy tâm trí hoảng loạn, không nhìn kỹ được mà thôi.
Trương Lập nói: ‘Con quái kia cũng rất đáng thương, vốn có thể xưng bá một phương, không ngờ đụng phải mắt xích cuối cùng trong chuỗi thức ăn ở chốn này.’
Đại kim điêu đảo một vòng trên không, đột nhiên thu cánh, biến thành một mũi tên, bổ nhào xuống con gấu ngựa kia.