Chương 27: Trạm cứu hộ Lôi Khắc Tháp Cách
‘Hồ Lang? Em trai anh à?’ Trác Mộc Cường Ba thắc mắc.
Hồ Dương nghe vậy lập tức sặc khói thuốc, lớn tiếng ho lên sù sụ, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường, lắc đầu xua tay lia lịa nói: ‘Không phải Hồ trong họ Hồ, là mà Hồ trong hồ ly, Hồ Lang là tên đội tuần tra núi Khả Khả Tây Lý đặt cho một nhóm săn trộm đặc biệt từ gần mười năm nay. Hành tung của bọn chúng rất bí ẩn, giảo hoạt như cáo, tính tình hung hăng, tham lam như sói. Mười mấy năm trước phát hiện ra mấy vụ săn trộm linh dương Tây Tạng đặc biệt lớn, làm các bộ ngành liên quan của nhà nước rất quan tâm chú ý, đã phái nhiều đội kiểm lâm giàu kinh nghiệm tới đây, mấy lần lùng sục trên quy mô lớn đều không phát hiện ra bọn chúng, thế nhưng bọn họ đều tin chắc rằng có một đám người như vậy hoạt động thường kỳ trong khu vực không người ở Khả Khả Tây Lý. Bọn người này không giống với phần tử săn trộm thông thường, phân công rất nghiêm ngặt, lại có tổ chức, hơn nữa tệ nhất chính là hình như bọn chúng cư trú trong khu vực không bóng người này đã cả một thời gian dài, đến nỗi còn thông thuộc địa hình địa mạo Khả Khả Tây Lý hơn cả các thành viên đội tuần tra núi Khả Khả Tây Lý nữa. Theo một số người trong đội mục kích, mới đầu chỉ có khoảng hai đến ba tên, bảy năm trước thì khoảng năm tên, năm năm trước đã phát triển lên đến mười đến mười hai tên rồi, giờ rốt cuộc có bao nhiêu người thì khó nói lắm, nhưng dựa vào rác rưởi thực phẩm bọn chúng bỏ lại hiện trường hoạt động săn trộm thì mỗi lần hành động đều có khoảng mười người. Thời kỳ đầu khi gặp phải đội tuần tra núi hoặc đội khảo sát khoa học, bọn chúng sẽ hoảng loạn bỏ chạy, càng về sau quân số càng nhiều, vũ khí của chúng cũng không ngừng được cải tiến, giờ thì gần như đã không sợ đội tuần tra nữa rồi, ngược lại các thành viên đội tuần tra mỗi lần đi tuần đều cảm thấy nguy hiểm rình rập. Đặc biệt là năm nay, đã mấy lần có một người hoặc cả tiểu đội thuộc đội tuần tra núi mất tích ở Khả Khả Tây Lý, không thấy thi thể, cũng không thấy tung tích gì.’
Trác Mộc Cường Ba lại nói: ‘Có thể đều bị chôn vùi trong những động băng này cũng nên.’
‘A!’ Hồ Dương kinh ngạc tròn mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba, gợi ý này lần đầu tiên đánh đúng vào suy nghĩ của anh ta. Hồ Dương bắt đầu hồi tưởng lại, lần đầu tiên vào động băng, đội khảo sát khoa học cũng là bị một số đầu mối kỳ dị dẫn dụ tiến sâu vào bên trong, anh ta lẩm bẩm: ‘Lẽ nào đúng là như vậy? Bọn chúng lợi dụng địa hình phức tạp và những nguy hiểm rải khắp trong hang băng để giết các thành viên đội tuần tra núi và đội khảo sát ư?’
Trác Mộc Cường Ba ngồi thẳng người dậy, ngón tay gõ đều đều: ‘Có khả năng này không? Anh thử nghĩ coi, những người bọn chúng muốn đối phó là thành viên đội khảo sát khoa học và đội tuần tra núi, toàn là người chống phá hoạt động săn bắn linh dương Tây Tạng trái phép. Nếu giả thiết, bọn chúng muốn tạo ra một bầu không khí chết chóc nguy hiểm ở khu vực này, cảm tưởng như người nào vào đó đều không thể sống trở ra vậy, như thế, đối với việc săn trộm của chúng mà nói…’
‘Chúng có thể mặc sức tàn sát linh dương Tây Tạng ở khu vực đó!’ Hồ Dương tròn mắt lên nhìn Trác Mộc Cường Ba như không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Trác Mộc Cường Ba xua tay nói: ‘Tôi chỉ đoán bừa thế thôi.’
Hồ Dương nói: ‘Không, khả năng anh đưa ra rất lớn, có lẽ bọn chúng thật sự nghĩ như vậy đấy. Bởi vì quân số càng lúc càng đông thì nhất định sẽ gặp phải đội tuần tra núi, muốn an toàn săn bắn trộm thì nhất định cần phải vạch ra một khu vực mà cả đội tuần tra cũng không dám tiến vào, mà nơi đó lại là nơi lũ linh dương Tây Tạng nhất định phải đi qua trên con đường di trú tránh đông của mình, vậy thì bọn chúng có thể thỏa sức săn bắn rồi.’
Trác Mộc Cường Ba nói: ‘Nhưng anh làm sao biết được chúng là người của Hồ Lang, mà không phải bọn săn trộm thông thường chứ?’
Hồ Dương nói: ‘Từ một số chi tiết làm tôi liên tưởng đến Hồ Lang. Bọn chúng rất thông thuộc địa hình, điểm này thì chúng ta đều thấy rất rõ, bọn chúng không đơn thuần là muốn tẩu thoát, mà còn muốn giết chết chúng ta nữa, chứng tỏ bọn chúng không phải lũ săn trộm thông thường, mà rõ là một đám liều mạng, đây là tàn nhẫn; bọn chúng chạy vào động băng một thời gian dài như thế, vậy mà không kêu không nói, cứ lặng lẽ dẫn dụ chúng ta, đây là ẩn nhẫn; bọn chúng muốn dẫn dụ chúng ta vào hang chuột, bất chấp phải hy sinh sinh mạng của đồng bọn làm mồi câu, đây là âm độc. Vừa tàn nhẫn, vừa ẩn nhẫn, vừa âm độc, chỉ có thể là Hồ Lang thôi. Hơn nữa…’ anh ta cầm khẩu tiểu liên của tên trộm bỏ lại, tháo băng đạn ra, cầm một viên lên nói, ‘Đây là đạn nổ, ngoại trừ vỏ đạn ra, bản thân viên đạn còn chia thành đầu đạn và thân đạn nữa, khi bắn trúng mục tiêu, giữa đầu đạn và thân đạn có một khoảng thời gian ngưng trệ, khi nén tới một mức độ nhất định sẽ gây nổ. Thứ này thuộc loại vũ khí sát thương cao, dù không bắn trúng chỗ trọng yếu, cũng có thể là nội tạng anh nổ nát bấy ra. Bởi vì bọn săn trộm cần bộ da linh dương hoàn chỉnh, nên dùng loại đạn này là lựa chọn tốt nhất, nhưng thứ đạn này rất khó kiếm, vì vậy bọn săn trộm thông thường không sử dụng đâu.’
Cuối cùng, Trương Lập và Kha Khắc cũng ra khỏi hang động. Kha Khắc thở phào một hơi nói: ‘Cuối cùng cũng ra được rồi.’
Trương Lập hỏi: ‘Người đâu?’ Tinh lực của anh ta cũng đã hồi phục không ít.
Trác Mộc Cường Ba nói: ‘Chạy một tên, chết một tên.’ Gã đột nhiên hỏi Hồ Dương: ‘Anh cũng cảm thấy hai người bị bọn chuột đồng cắn chết kia chính là đồng bọn của chúng?’
Hồ Dương nói: ‘Ừm, từ những gì Kha Khắc nhìn thấy thì có lẽ là vậy. Hoặc là người mới nhập bọn, cũng có thể là người bị chúng nghi ngờ phản bội, tóm lại là chúng ra tay tàn ác quá, dù là xử kẻ phản bội thì cũng đâu cần dùng thủ đoạn tàn khốc như vậy chứ?’
Trương Lập phải nghĩ một lúc mới hiểu được, nhưng Kha Khắc thì vẫn không hiểu: ‘Các anh đang nói gì thế?’
Hồ Dương tiếp: ‘Chúng tôi nói gì cũng không quan trọng, việc cần nhất bây giờ là phải tìm cách liên lạc với bọn lão Tiêu. Bộ đàm của anh có tín hiệu không?’
Kha Khắc lắc đầu: ‘Không, hay chúng ta thử đi vòng qua tìm bọn họ xem?’
Hồ Dương phải đối: ‘Không, xem ra trời sắp có bão tuyết rồi, ở vùng băng tuyết mênh mông này, người đi kiếm người thì chỉ kiếm được người chết thôi. Chúng ta tạm thời tránh bão trong hang động này đã.’ Anh ta đá vào cửa hang, gằn giọng nói: ‘Cửa hang này sao lại không dốc xuống nhỉ?’
Bốn người đốt một đống lửa trong hang, ngoài ngọn lửa ra, mọi thứ vẫn y nguyên như cũ, Trác Mộc Cường Ba ngồi dựa lưng vào vách băng, trong lòng chợt thấy bực tức, vận mệnh dường như đã nảy sinh một vòng xoay kỳ diệu. Trác Mộc Cường Ba cầm khẩu súng lên, nói: ‘Súng của bọn ăn trộm rất giống súng trường AMD của Hungary, trước sau đều có tay cầm, hộp đạn nằm giữa, đường kính nòng to hơn AMD một chút, chắc là để sử dụng đạn nổ. Súng này là loại tự lắp ráp chứ không phải được sản xuất ở công binh xưởng, nhưng có thể chắc chắn một điều, thằng cha nào cải tạo khẩu súng này tuyệt đối là một chuyên gia về súng ống, đạn chắc là đi mua, nghe nói là sang Nga có thể kiếm được loại đạn này đấy.’
Kha Khắc nói: ‘Nếu lúc đó người cầm súng tiểu liên giảm thanh là Trương Lập chứ không phải anh Cường, thằng oắt đó nhất định chạy không thoát đâu.’
Trác Mộc Cường Ba đột nhiên quay người lại nhìn Kha Khắc, nhìn ánh mắt sâu sắc đó rõ ràng là gã lại nghĩ ra điều gì. Chỉ nghe gã hỏi: ‘Tổ chức Hồ Lang không chỉ có bốn người, hắn chạy thoát liệu có…’
‘Không sai, vì vậy chúng ta cần phải phòng họa khi chưa xảy ra…’ Hồ Dương chỉ vào hai đống lửa bên ngoài cửa hang.’ Xăng trong súng phun lửa của tôi đã ít rồi, sao còn phải đốt thêm hai đống nữa làm gì. Thứ nhất, đây chính là ám hiệu tôi và lão Tiêu đã ước định, trên đồng hoang mà thấy ba đống lửa xếp thành hình chữ phẩm thì đó chính là tôi; thứ hai, có thể che mắt kẻ địch, khiến bọn chúng tưởng rằng chúng ta có rất nhiều người.’
Trác Mộc Cường Ba cười cười nói: ‘Lần đầu tiên gặp đội trưởng Hồ Dương, tôi có cảm giác anh là một kẻ thô lỗ, giờ thì càng lúc càng phát hiện ra, đội trưởng là người rất có sách lược.’
Hồ Dương thờ ơ nói: ‘Sách lược gì đâu chứ, đây chẳng qua chỉ là một chút kinh nghiệm mà thôi, sau nhiều lần đi sượt qua vai người chết, bất kể làm chuyện gì anh cũng sẽ cực kỳ cẩn thận. Có điều Trác Mộc Cường Ba à, tôi nói thực lòng, anh đúng là một nhân tài thám hiểm đấy. Đương nhiên, ưu thế hình thể của anh thì không cần nhắc đến, chúng ta không nói đâu xa, cứ nhìn Trương Lập xem, anh ta là đặc cảnh, được huấn luyện đặc biệt, thân thủ và phản ứng vượt xa người bình thường, nhưng trong môi trường lạ lẫm, khả năng phản ứng và đảm thức của anh ta hoàn toàn không bì được với anh. Thứ phản ứng trong chớp mắt ấy là bản năng của một con người, không phải huấn luyện là huấn luyện ra được, chẳng hạn như cảm giác được nguy hiểm tới gần, sinh ra là anh đã có, mà sự thực thì người có bản lĩnh như vậy quả thực đã ít lại quá ít. Bây giờ anh vừa hơn 40, trẻ trung khỏe mạnh, làm ăn cũng rất lớn rồi, ngày ngày sống cuộc sống lặp đi lặp lại có gì hay đâu chứ, chi bằng gia nhập đội khảo sát khoa học của chúng tôi, bọn tôi chuyên tiến hành khảo sát ở các vùng hiểm yếu, rất cần nhân tài như anh đấy.’
Trác Mộc Cường Ba trợn tròn mắt, hồi lâu sau mới cười cười nói: ‘Để sau khi trở về, tôi sẽ nghĩ về chuyện này.’ Đồng thời trong bụng gã cũng thầm nhủ: ‘Có nên nói cho thằng cha đội trưởng này chuyện mình đang thực hiện không nhỉ?’ gã nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu.
Trước khi đống lửa sắp lụi tắt, bọn lão Tiêu quả nhiên đã tìm tới nơi, giờ thì họ mới biết, thì ra chỗ này cách cửa hang đầu tiên tới gần tám ki lô mét. Mấy người bọn lão Tiêu không gặp phải chuyện gì, nghe Hồ Dương kể những chuyện đã trải qua cũng không khỏi kinh hãi, lúc Hồ Dương kể tới đoạn máy quay kỹ thuật số cũng bị rơi trong hang động, kỳ quan bên trong cũng bị cho nổ, ai nấy đều vỗ đùi tiếc nuối. Trác Mộc Cường Ba tranh thủ thời cơ đưa đống tinh thể nhặt được dưới cầu băng cho lão Tiêu xem, vừa nhìn lão Tiêu đã nói: ‘Đây là ngọc Khả Khả Tây Lý, vùng này có rất nhiều núi lửa, các khoáng vật như đồng, thiếc, kẽm, cobalt, niken, ma giê bị nung chảy rồi kết tinh thì thành thứ này, loại bình thường thôi, chỉ là màu sắc hơi đặc biệt một chút. Ở đây thuộc mạch núi Côn Luân, mà ngọc Côn Luân thì nổi tiếng khắp nơi rồi, nếu anh mà nhặt được một miếng ngọc Côn Luân thượng đẳng thì mới gọi là bảo bối cơ.’ Trác Mộc Cường Ba chỉ mỉm cười, như thế này đã là đủ cho gã rồi.
Đội xe cắm trại nghỉ chân bên ngoài một đêm, nhưng không có chuyện gì mới xảy ra, Trác Mộc Cường Ba trờ về đại bản doanh của đội khảo sát đợi vài ngày, nhưng không hề có dấu vết gì của bọn Hồ Lang xuất hiện. Mấy ngày sau, bọn họ cuối cùng cũng theo đội tiếp viện tới đích đến của chuyến đi, là trạm cứu hộ Lôi Khắc Tháp Cách.
Hồ Dương vì vội đi báo cáo chuyện bất ngờ xảy ra trong lần khảo sát này, phải đến trạm bảo hộ tự nhiên Cách Nhĩ Mộc để liên lạc với thế giới bên ngoài, nên cũng đi cùng xe với Trác Mộc Cường Ba và Trương Lập luôn. Anh ta chỉ tay ra ngoài cửa xe giới thiệu: ‘Vòng qua ngọn núi nhỏ này thì có thể trông thấy trạm cứu hộ Lôi Khắc Tháp Cách rồi đấy, đây còn là trạm trung chuyển tiếp viện cho trạm bảo hộ tự nhiên Khả Khả Tây Lý nữa, vòng qua là có thể trông thấy mấy cái gò đất phình, cũng có thể coi là đặc thù của vùng cao nguyên đất đóng băng này, anh không thể trông thấy ở nơi nào khác đâu.’
Trác Mộc Cường Ba không hiểu là vì sắp tìm được cuốn nhật ký có thể chỉ đường kia hay là vì sắp gặp được Đường Mẫn đã xa cách mấy ngày, tâm trạng hưng phấn lạ thường. Gã hạ kính xe xuống, để mặc khí lạnh ùa vào trong xe, lớn tiếng hồ hởi nói: ‘Mẫn Mẫn ở ngay quả núi đối diện chúng ta thôi, cô ấy đang ra đón chúng ta đó, tôi cảm giác được mà!’
Trương Lập thầm nhủ: ‘Không cần phải khoa trương như vậy chứ, trên đời này làm gì có chuyện tâm linh tương thông quái quỷ gì đó, xem ra Cường Ba thiếu gia trúng độc nặng lắm rồi.’
Xe vừa đi vào thung lũng, mấy căn nhà bằng gạch mộc của trạm cứu hộ Lôi Khắc Tháp Cách đã lờ mờ hiện ra, bóng người đứng trong gió lạnh cắt da cắt thịt, mong ngóng chờ đợi kia chẳng phải Đường Mẫn thì còn ai vào đây được nữa! Cô khoác áo lông cáo trắng như tuyết, từ xa đã vẫy vẫy đôi tay nhỏ nhắn, trông thanh nhã như thiên nga đang múa vậy. Trác Mộc Cường Ba không đợi xe đi tới đó, đã đẩy cửa nhảy vù xuống, lớn tiếng gọi tên Đường Mẫn rồi chạy ào qua. Nhìn đôi tình nhân ôm chặt lấy nhau, Hồ Dương phảng phất như lại trở về thời tuổi trẻ cuồng nhiệt của mình. Hai người ôm chặt lấy nhau, nói những lời ngọt ngào nghe mãi mà không chán, cảm nhận nhịp tim của nhau, dường như hai người này là phải như vậy, phải áp sát vào nhau thì mới có thể coi là thực sự đang sống. Trác Mộc Cường Ba lau nước mắt trên mặt Đường Mẫn, nâng niu vuốt ve đôi má trắng như tuyết của cô, nhìn chăm chú, nhìn mãi cũng không thấy đủ, nét mặt gã quả thực đúng là như cảm giác nâng trên tay thì sợ rơi mất, ngậm trong miệng lại sợ tan mất vậy.
‘Khụ Khụ’ Hồ Dương xưa nay vốn không để ý đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, anh ta chỉ muốn hỏi một câu, để trong lòng thì khó chịu, nên phải hỏi ngay để còn lên đường tiếp: ‘Nhóc con, tôi hỏi cô, sao cô lại dẫn bọn họ đi con đường xuyên qua Khả Khả Tây Lý như thế?
Lần trước cô đi với ai hả? Cô có biết con đường ấy nguy hiểm thế nào không? Suýt nữa là cô toi mạng rồi đấy.’
Đường Mẫn ngạc nhiên nhìn Hồ Dương, gã đàn ông râu ria xồm xoàm mặt mày hung hãn này rất giống thổ phỉ trong mấy phim thời xưa. Trác Mộc Cường Ba vội vàng giới thiệu, đây là đội trưởng đội khảo sát khoa học Hồ Dương, đã cứu mạng ba người bọn họ, Đường Mẫn, giờ mới ngây thơ nói: ‘Tôi có biết con đường ấy nguy hiểm thế nào đâu. Vì lần trước cũng ở Trị Đa đi theo một đội xe vào Khả Khả Tây Lý mà, lần ấy cảm giác đường đi rất bình an.’
Hồ Dương hỏi luôn: ‘Đội xe nào vậy?’
Đường Mẫn nói: ‘Tôi không biết, nhưng đội trưởng của họ gọi là Vinh Trát Vượng Mẫu, anh ta cư xử hòa nhã lắm.’
‘Ôi chà!’ Hồ Dương vỗ đùi nói, ‘Chẳng trách cô lại đi con đường ấy, Vinh Trát Vượng Mẫu là cơn gió ở Khả Khả Tây Lý này, đội nghiên cứu địa chất Thanh Hải bọn họ đương nhiên là hiểu rõ Khả Khả Tây Lý hơn ai hết rồi. Ừm, mùa xuân là bọn họ đến điều tra nghiên cứu, rồi ở Khả Khả Tây Lý cả mùa hè, thì ra là vậy. Lần này mấy người mạng lớn đấy, tôi nghĩ, chắc lần sau mấy người cũng không mang sinh mạng ra giỡn như vậy nữa đâu nhỉ. Được rồi, tôi đi trước đã, mấy người có thể ở đây đợi thêm vài ngày nữa, chờ sức khỏe hồi phục kha khá rồi hãy đi. Ở đây là trạm trung chuyển của đội tiếp viện, thực phẩm đồ đạc trong kho đủ cho mấy người dùng nửa năm cũng không hết.’ Hồ Dương nói đi là đi luôn, Trác Mộc Cường Ba nhìn theo dáng lưng anh ta, nói với Đường Mẫn: ‘Nhìn đội trưởng Hồ hung hăng như thế, nhưng con người anh ta tốt lắm đấy, lại rất có kinh nghiệm khảo sát vùng hoang dã nữa. Phải rồi, mấy ngày nay em thế nào…’
Trương Lập đứng trước cửa trạm cứu hộ hét toáng lên: ‘Có thể vào trong này nói chuyện được không, bên ngoài gió lớn lắm!’
Trạm cứu hộ chỉ có ba người, vợ chồng bác sĩ Đinh Minh, Lư Lệ, cả hai đều là người Thanh Hải, ôm tình cảm vô hạn với Khả Khả Tây Lý mà tự nguyện đến nơi hoang sơ không người lui tới này, làm một mạch sáu năm liền, còn có một bác sĩ nữa tên là Trần Thần, cũng tự nguyện tới đây làm việc. Bên cạnh trạm cứu hộ là trạm bảo hộ tự nhiên, bình thường có ba đội tuần tra núi luân lưu tới đồn trú, thực ra cũng có thể tính vào làm một, bởi vì đội xe tiếp viện cũng phải trung chuyển ở đây, cứ mỗi ba tháng đều có một đội xe tiếp viện chở các vật tư đến, chỉ có mùa đông đóng cửa núi thì dừng một lần, nửa năm mới tới.
Một cốc trà sữa nóng bốc khói nghi ngút xua đuổi đi cái lạnh trong cơ thể, Trác Mộc Cường Ba và Trương Lập ngồi trong phòng nghe bác sĩ Đinh Minh và Đường Mẫn kể chuyện. Thì ra Đường Mẫn cũng vừa mới khỏe bệnh không lâu, ba ngày trước vẫn còn nửa mê nửa tỉnh. Còn đội tuần tra núi thì đã xuất phát từ năm ngày trước, có lần thì năm ba ngày, có lần tới nửa tháng cũng chưa thấy trở lại. Từ khi Đường Mẫn tỉnh lại thì chỉ có chờ đợi, chờ đội tuần tra núi và bọn Trác Mộc Cường Ba. Cả ba bác sĩ ở trạm cứu hộ đều chưa từng trông thấy cuốn nhật ký Đường Mẫn nhắc tới, mặc dầu lúc đó cả ba người cùng tham gia cấp cứu cho Đường Thọ. Nhớ lại, bác sĩ Đinh Minh vẫn còn chưa hết sợ: ‘Thể lực anh ấy đã cạn sạch, nhưng vẫn ra sức vùng vẫy, đó mới là liều mạng thực sự, tôi đến giờ vẫn không hiểu nổi rốt cuộc là thứ gì có thể khiến một người sợ tới mức đó cơ chứ. Còn những người trong đội tuần tra cứu anh ta về, người nào người ấy mặt lạnh như băng, giống như là gặp ma vậy, về sau tôi có dò hỏi mãi, nhưng bọn họ đều ngậm chặt miệng không chịu nhắc đến chuyện này. Mãi sau đó khi tôi cấp cứu cho một người trong đội tuần tra, mới nghe được đôi câu ba lời ở chỗ anh ta, nghe đâu bảo lúc đó cái xe của Đường Thọ, làm người ta nhìn mà rởn hết tóc gáy.’
‘Rởn hết tóc gáy?’ Trương Lập lập lại từ này, thầm nhủ: ‘Cái xe thế nào mà khiến người ta rởn hết tóc gáy lên được nhỉ?
‘Tôi không khoa trương chút nào đâu, đây là nguyên văn đấy, anh ta nói như vậy với tôi, còn bảo đừng hỏi tiếp nữa, nói là bọn họ đều không muốn nhớ lại chuyện này, cũng không muốn làm nhiều người hoảng sợ.’ Bác sĩ Đinh kể xong, đưa mắt nhìn ba kẻ lữ hành, trong mắt thoáng lên vẻ bất an kỳ dị, đủ cho cả ba đều lạnh buốt sống lưng.
‘Được rồi, được rồi, thực ra chúng tôi cũng chỉ nghe kể lại thôi, chứ không biết tình hình thực tế lúc đó thế nào. Nào, các anh uống thêm chút nữa đi, tôi chuẩn bị giường chiếu hết rồi đấy. Chà chà, nói thực lòng nhé, chỗ chúng tôi lâu lắm rồi không đông vui thế này đấy.’ Giọng nói của Lư Lệ hết sức ôn hòa, sống ở nơi khắc nghiệt thế này nhưng cô lúc nào cũng mỉm cười được, cô và chồng cô, cả hai đều tràn trề nhiệt tình với cuộc sống.
‘Tin tin’ một tiếng còi xe vang lên, người trong nhà đều đứng bật dậy, Lư Lệ nói: ‘Ôi chà, nói Tào Tháo, Tào Tháo liền tới rồi, nhất định là bọn họ trở lại rồi, hy vọng là tổ của Mã đội trưởng mà các anh muốn tìm.’
Mã Chiếm Hào mắt hổ quắc lên, mũi to miệng rộng, mặt đen như than, tay thô như bê tông cốt thép, vừa nhìn đã biết là con người kiên cường rắn rỏi lại hào sảng. Sau khi làm hai tợp rượu Thanh Khoa, gương mặt đen đúa kia dần ửng lên sắc đỏ.’ Anh nói mọi người muốn tìm cái gì?’ giọng tay đội trưởng Mã này vừa khàn vừa trầm, nghe rất giống một người nói trong cái hũ.’ Nhật ký? Bọn chúng tôi toàn là người thô lỗ, chẳng ai có thói quen viết nhật ký cả đâu.’
Đường Mẫn sốt ruột tranh lời: ‘Nhưng nhất định là có, anh nghĩ lại xem nào. Là một quyển nhật ký bìa da màu đen, dầy hơn bình thường một chút, giống như quyển sách ấy…’
‘Cô… cô nói cái gì! Nói lại xem nào!’ Sắc mặt Mã Chiếm Hào đột nhiên trở nên căng thẳng, chỉ tay vào mặt Đường Mẫn, lắp bắp hỏi: ‘Cô, cô nói… có phải là một quyển sổ bìa da đen, bên trên có chữ vàng, dày…dày chừng này không?’
Đường Mẫn hoan hỉ reo lên: ‘Phải rồi, phải rồi, đó là nhật ký của anh trai tôi, anh thấy rồi à? Nhất định là anh trông thấy rồi, có phải không?’
Chẳng ngờ Mã Chiếm Hào đột nhiên chụp lấy tay Đường Mẫn, hét lên: ‘Đó, đó là nhật ký hả? Quyển nhật ký vốn là của anh trai cô hả? Cô lập tức nói cho tôi biết, cuốn nhật ký ấy vốn lai lịch thế nào? Nó là cái quái gì? Rốt cuộc nó là chuyện gì?’
Cuốn nhật ký chết chóc.
Đường Mẫn nhất thời bị sự biến bất ngờ này làm cho luống cuống không biết phải làm sao, Trác Mộc Cường Ba khẽ ôm lấy cô, nắm chặt cổ tay Mã Chiếm Hào. Trương Lập nhận ra tinh thần Mã Chiếm Hào hơi kích động quá độ, bèn khuyên giải: ‘Có chuyện gì từ từ nói, đội trưởng Mã, anh đừng kích động, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Anh nói cho chúng tôi nghe được không?’
Mã Chiến Hào rút tay về, rồi lại hằn học chụp lấy Trương Lập, dùng sức lắc mạnh: ‘Anh biết gì hả? Anh biết gì chứ? Cái thứ ấy đã hại chết năm mạng người rồi đó!’
Ba người nghi hoặc nhìn nhau, giây lát sau Trác Mộc Cường Ba mới hỏi: ‘Rốt cuộc chuyện là thế nào?’ Hai vợ chồng Đinh Minh, Lư Lệ cũng chạy tới an ủi Mã Chiếm Hào, anh ta mới dần dần bình tĩnh lại.
Mã Chiếm Hào đau đớn nhớ lại: ‘Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ đó là ở trong tay Đôi Vượng, khoảng thời gian đó tôi phát hiện anh ta có vẻ tách rời mọi người, những lúc nghỉ khi ra ngoài tuần tra, hay trở về doanh trại, anh ta gần như chỉ thích một mình ngồi một chỗ, các anh biết đấy, để tình hình này xảy ra trong đội tuần tra là chuyện vô cùng nguy hiểm. Ở Khả Khả Tây Lý này chỗ nào cũng là mãnh thú hoang dã, hơn nữa bọn săn trộm cũng thoắt ẩn thoát hiện như bóng ma, một mình tách rời tập thể sẽ rất có khả năng trở thành mục tiêu tấn công của dã thú và bọn săn trộm. Lúc tôi thúc giục anh ta về đội, phát hiện lúc nào anh ta cũng đang xem cái thứ màu đen đó, tôi còn tưởng đó là sách nữa. Về sau có một lần, tôi lớn tiếng phê bình anh ta một trận, đồng thời bắt anh ta phải giao cuốn sách ấy ra, nhưng Đôi Vượng sống chết cũng không chịu thừa nhận, để không ảnh hưởng sự gắn kết giữa các đội viên, chuyện đó rồi tôi cũng bỏ qua, không trừng phạt gì anh ta hết. Thế nhưng… thế nhưng… thế nhưng sáng sớm hôm sau, chúng tôi đã tìm thấy thi thể cứng đờ của anh ta trong đống tuyết ngay phía trước doanh trại.’
Trương Lập ngồi thẳng người dậy hỏi: ‘Làm sao mà chết?’
Đội trưởng Mã đưa mắt nhìn Đinh Minh, bác sĩ Đinh liền nói: ‘Sau khi khám nghiệm tử thi Đôi Vượng, chúng tôi không phát hiện vết thương cũng như bệnh tật gì, anh ta bị chết cóng.’
Lúc tử thi của Đôi Vượng được phát hiện thì đã bị tuyết phủ lấp quá nữa, miệng anh ta hé mở như muốn nói điều gì đó. Quần áo anh ta không biết vì lý do gì mà lại để hết cả trong lều, ban đêm ở Khả Khả Tây Lý, nhiệt độ âm mười mấy °C có thể làm đông cứng mọi thứ trên đời này. Mã Chiếm Hào vô cùng hối hận, có lẽ mình không nên trách mắng Đôi Vượng như vậy, cậu ta là một đội viên rất tốt, vậy mà đã lặng lẽ ra đi không để lại một lời nào. Đến giờ nhớ lại, Mã Chiếm Hào vẫn còn áy náy không yên, hai tay anh ta ụp lên mặt, hồi lâu mới kể tiếp: ‘Người thứ hai là Trần Dũng Quân, anh chàng người Đông Bắc này đến đội tuần tra của chúng tôi đã được hai năm, trong một lần truy bắt bọn săn trộm đã kết thành chiến hữu thân thiết với Đôi Vượng. Sau khi Đôi Vượng chết, thì tôi không thấy cuốn sách màu đen kia đâu nữa, ừm, cuốn nhật ký mới đúng, lúc đó tôi cũng không chú ý lắm. Nhưng hành vi của Trần Dũng Quân lại trở nên thậm thà thậm thụt, mấy lần anh ta nhìn thấy tôi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn là im lặng, mới đầu tôi cũng tưởng là Trần Dũng Quân chẳng qua chỉ thương tâm trước cái chết của Đôi Vượng. Nhưng hôm sau, lúc đi tuần tra, tôi rõ ràng nhìn thấy anh ta giấu cuốn sổ đó vào ngực, tôi cũng từng hoài nghi anh ta đã giết Đôi Vượng vì cuốn sổ này, nhưng dù sao thì tôi không thể nào tin được rằng chỉ vì một cuốn nhật ký mà Trần Dũng Quân lại giết chết người bạn sinh tử chi giao của mình được. Ai ngờ đâu, đêm hôm sau, Trần Dũng Quân cũng bị chết cóng, cuốn nhật ký kia đã không cánh mà bay.’
Hai ngày chết mất hai thành viên đội tuần tra, đây là chuyện hết sức ly kỳ, Mã Chiếm Hào tức khắc hạ lệnh trở về trạm kiểm lâm, tất cả đều phải đợi tới khi sự tình được làm rõ rồi tính sau. Mệnh lệnh vừa đưa xuống không lâu, đội tuần tra lại có thêm ba người nữa mất tích, Mã Chiếm Hào lấy làm kinh hoàng, bọn họ không thể nào dùng bộ đàm vô tuyến liên lạc với các thành viên mất tích, chỉ còn cách chia nhau đi tìm, kết quả là một phân đội khác đã nhìn thấy ba người mất tích đó chui vào một hang động băng! Theo báo cáo, bọn họ đã đuổi kịp ba người kia, nhưng hét gọi mà ba người đó chẳng những không chịu dừng bước, ngược lại còn chạy càng nhanh hơn, đuổi đến khi bọn họ chạy vào động băng thì phân đội kia không dám tiếp tục truy theo nữa. Ba người đó vừa chạy, vừa thỉnh thoảng lại lấy một cuốn sách bìa da màu đen ra lật xem, tình hình thật khiến người ta vô cùng nghi hoặc.
‘Các anh có biết không hả? Người vào hang động băng, xưa nay chưa có ai sống mà trở ra được. Vì vậy tôi nhất định phải hỏi cô, cô Đường, trong cuốn nhật ký đó rốt cuộc viết những gì? Tại sao năm thành viên trong đội của tôi người thì chết người thì mất tích? Cô có thể trả lời tôi được không?’ Mã Chiếm Hào cuối cùng cũng lớn tiếng chất vấn.
Đường Mẫn sợ hãi đáp: ‘Có gì đâu chứ? Đó chỉ là cuốn nhật ký lữ hành của anh trai tôi thôi mà, chỉ… chỉ ghi chép lại những chuyện anh ấy gặp trên đường, thật sự là chẳng có gì cả! Tôi nghĩ, tôi vô cùng đau lòng trước chuyện những thành viên trong đội của anh gặp phải, nhưng nhất định là không liên quan gì tới cuốn nhật ký của anh trai tôi đâu.’
‘Làm sao lại không liên quan được! Đến phút cuối cùng bọn họ đều xem nó cả cơ mà’ Mã Chiến Hào rất bất mãn với câu trả lời của Đường Mẫn, Trác Mộc Cường Ba và Trương Lập đưa mắt nhìn nhau, giờ đây người hiểu được chuyện này e là chỉ có hai người bọn họ mà thôi, bởi vì họ cũng là những kẻ sống sót ra khỏi hang băng.
Trương Lập lẩm bẩm nói: ‘Nói như vậy thì cuốn nhật ký kia đã mất tích cùng với ba người trong đội tuần tra của anh rồi.’
Trác Mộc Cường Ba khe khẽ kéo vạt áo Đường Mẫn, ra hiệu cho cô đừng cãi lại Mã Chiếm Hào nữa, sau đó Trương Lập an ủi Mã Chiếm Hào vài câu, đoạn hỏi: ‘Chuyện đó xảy ra sau khi các anh tìm thấy Đường Thọ bao lâu?’
Mã Chiếm Hào đáp: ‘Chừng hơn một tháng.’
Trương Lập lại chuyển qua một chủ đề khác: ‘Phải rồi, đội trưởng Mã, nghe nói sau khi các anh tìm được Đường Thọ, lại tìm thấy cả xe của anh ta nữa, thấy bảo chiếc xa của Đường Thọ lúc đó trông cực kỳ đáng sợ, anh có thể kể cho chúng tôi nghe kỹ hơn được không?’
Mã Chiếm Hào đột nhiên giật bắn mình, mở to cặp mắt đầy vẻ hoảng sợ hỏi: ‘Tại sao lại hỏi chuyện này? Các anh muốn biết chuyện gì hả?’
Trương Lập chỉ tay vào Đường Mẫn nói: ‘Cô này là em gái ruột của Đường Thọ, cô ấy muốn biết tình hình anh trai mình lúc đó, bác sĩ bảo, điều này sẽ trợ giúp rất lớn cho việc điều trị của anh trai cô ấy.’
Mã Chiếm Hào bán tín bán nghi nhìn Đường Mẫn, rồi lại nhìn Trác Mộc Cường Ba đang hết sức thân thiết với cô, thấp giọng nói: ‘Được rồi, vậy thì tôi chỉ nói với hai người này thôi.’ Trương Lập và hai vị bác sĩ liền biết ý lùi ra ngoài.
Mã Chiếm Hào trầm giọng nói: ‘Tôi có thể kể cho hai người biết những gì mình trông thấy ngày hôm đó, còn hai người nghĩ thế nào thì tùy. Đằng nào những gì tôi nói cũng là sự thật.’
Đường Mẫn gật gật đầu, Mã Chiếm Hào liền nói: ‘Lúc phát hiện ra anh trai cô, anh ta chỉ lặp đi lặp lại có một câu, bọn chúng đến rồi, bọn chúng đến rồi! Nét mặt hoảng loạn đó cả đời này tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc đó chúng tôi ngỡ là anh ta đã gặp phải Hồ Lang ở Khả Khả Tây Lý, hai người biết Hồ Lang là gì không? Là một tổ chức săn trộm.’ Trác Mộc Cường Ba gật gật đầu, ra hiệu cho anh ta bỏ qua phần giới thiệu về Hồ Lang, Mã Chiếm Hào liền tiếp tục: ‘Tuy nhìn anh ta có vẻ tiều tụy mệt mỏi, cũng đã chạy cả một quãng đường dài, nhưng chỉ tùy tiện dựa vào đôi chân thì không thể tùy tiện chạy bừa bãi ở Khả Khả Tây Lý này được, chúng tôi biết nhất định anh ta có xe, chỉ là không biết cái xe đó vứt ở đâu mà thôi. Một nhóm đưa anh ta trờ về trạm cứu hộ, còn một nhóm khác lại tiếp tục đi theo tuyến đường điều tra, hai ngày sau chúng tôi phát hiện ra chiếc xe anh trai cô bỏ lại, thật không ngờ là lại cách xa đến thế, mà… chiếc xe đó… chiếc xe đó khiến người ta nhìn qua một lần thì không thể nào quên nổi!’
Mã Chiếm Hào liếm cặp môi khô khốc, nói tiếp: ‘Khắp xe đều là thương tích, không biết là đã bị lật bao nhiêu lần rồi, đáng sợ nhất là, dường như nó vừa được rửa qua một lần, rửa bằng máu. Cửa xe, kính xe, nắp trước, bánh xe, chỗ nào tay có thể chạm đến chỗ đó đều là máu, những chỗ máu đã khô ấy phát ra mùi tanh khó ngửi vô cùng. Sau khi tiến hành kiểm tra kỹ hơn chúng tôi phát hiện, đáng sợ hơn nữa là, chiếc xe đó dường như bị con gì đó cắn, ống thép ở tấm chắn phía trước và phía sau đều bị cắn xé biến dạng, khắp thân xe chỗ nào cũng có dấu vết bị cào cấu, là vết vuốt sắc để lại. Hàng ghế sau hoàn toàn bị cào nát, phía sau ghế lái có ba lớp lưới thép phòng hộ cũng bị giật cho méo mó hình dạng. Lúc ấy, chúng tôi mới cảm thấy thủ phạm e rằng không đơn giản chỉ là Hồ Lang mà là một loại động vật, không biết Đường Thọ đã mang ở đâu về một loại động vật, và để chúng chạy thoát khỏi xe. Khi chúng tôi kiểm tra chiếc xe đó, lại phát hiện nó đã được cải tạo lắp thêm bốn bình xăng, tổng lượng xăng ước tính phải lên tới 500 lít, đủ để anh ta đi chặng đường hài hai nghìn cây số, vì vậy chúng tôi không sao đoán được anh ta từ đâu đến cả. Con mẹ nó, cảnh tượng đó anh mà trông thấy nhất định sẽ không thể nào quên, đúng là một chuyện đầy máu tanh và mười phần quái dị.’
Đường Mẫn rúc người vào lòng Trác Mộc Cường Ba, thấp giọng nói: ‘Em không muốn nghe nữa.’
Trác Mộc Cường Ba gật đầu đồng ý, rồi nhẹ nhàng kết thúc câu chuyện dài dòng lủng củng của Mã Chiếm Hào. Gã biết rõ, anh chàng đội trưởng này mà dẫn đường thì có lẽ là thuộc vào hạng cao thủ nhất lưu, nhưng muốn anh ta kể lại rõ ràng mạch lạc chuyện họ gặp phải ngày hôm đó, chỉ sợ phải tốn mất mấy ngày cũng không chừng, huống hồ gã đã biết việc cuốn nhật ký không thể có chuyển biến gì mới, lúc này điều duy nhất phải làm chính là rời khỏi đây trở về Lhasa trước khi thời tiết xấu thêm nữa. Ba người cả cơm trưa cũng không kịp ăn đã khẩn thiết đòi đi, đội tuần tra đành phái một chiếc xe và hai thành viên dày dạn kinh nghiệm đưa họ rời khỏi trạm cứu hộ.
Cùng lúc bọn Trác Mộc Cường Ba rời đi, sâu trong một khu vực không người ở Khả Khả Tây Lý, trong một sơn động dưới vách đá dựng đứng có hơn mười người đang tụ tập thương thảo gì đó. Ngồi trên ghế cao ở giữa là một nhân vật mặt xanh để tóc dài, vết sẹo ở khoé mắt bên trái kéo dài tới tận mang tai khiến y trông càng hung tàn đáng sợ hơn những kẻ khác một bậc, đôi mắt tam giác như hai lưỡi đao sắc bén, hằn học quan sát từng người ngồi phía dưới.
‘Tao đã bảo chúng mày bao nhiêu lần rồi, không được tự ý hành động, thời kỳ trú đông của linh dương Tây Tạng là lúc bọn đội tuần tra núi bảo vệ nghiêm ngặt nhất, bọn chúng sẽ phái ra lực lượng đông gấp đôi bình thường để đi tuần. Giờ bọn Đại Ngưu Sơn bốn người đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy về, chúng mày có thằng nào nói cho tao biết được là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi không?’ Giọng nói của y nghe như mèo đêm gào rú, những kẻ hoặc đứng hoặc ngồi bên dưới đều run như cầy sấy, không ai dám ho he nửa lời.
‘Một lũ ngu xuẩn, bốn người mà dám đơn độc hành động, còn dẫn theo hai thằng mới nữa, nếu chết hết thì còn may, nếu bị bọn tuần tra bắt được thì sao, hừ hừ…’ Người kia cười gằn, vết sẹo nơi con mắt hình tam giác cũng tự nhiên giật giật, đám người bên dưới chỉ nhìn thôi cũng đã kinh hồn bạt vía rồi.
‘Hừm, ở đây cũng hay phết nhỉ, bên ngoài gió lớn tuyết lớn, vừa vào trong hang đã ấm áp như mùa xuân rồi.’ Giọng tiếng Hán sượng sượng đó vừa cất lên, hai gã cao to râu xồm đứng canh ngoài cửa hang lập tức xông ra. Chẳng bao lâu đã nghe trong hang vang lên tiếng quát tháo: ‘Là bọn nào?’ ‘Làm gì vậy?’ ‘Thực thà trả lời tao đi!’
Chẳng mấy chốc, một người đã bị hai tên cáo to kia áp giải hai bên, đẩy vào trong hang, gã bên phải hỏi: ‘Đại ca, có cần thịt nó luôn không?’
Mắt Tam Giác nhìn người đàn ông cao lớn tóc vàng đeo kính đen, trên người không ngờ lại khoác quân phục của đội danh dự trên Quảng trường Đỏ ở Moscow, chiều cao và hình thể đều vượt xa hai tên thủ hạ của y. Người tóc vàng bị đè oằn người xuống, chỉ thấp giọng cười gằn hỏi: ‘Đây chính là cách đãi khách của anh đấy à?’ Tiếng Trung của y biểu đạt rất chuẩn xác, nhưng phát âm thì hơi vụng về, cứ như trong mồm ngậm viên đá mà nói chuyện vậy.
Đột nhiên thấy người tóc vàng kia chẳng cử động gì, chỉ như vươn vai thẳng người dậy. Hai gã to cao đang đè lên người y liền bị nhấc bổng lên như hai con gà nhỏ, cả hai vẫn còn ôm chặt lấy hai cánh tay của người tóc vàng, nhưng chỉ như ôm hai cây trụ sắt, chỉ thấy y khẽ rung tay một cái, cá hai tên liền bị văng sang hai bên tới mấy mét. Đám người trong hang vừa thấy kẻ mới tới mạnh mẽ hung hăng như thế, liền lần lượt nắm chân xoa tay, lấy súng lấy dao, còn người tóc vàng kia không ngờ chỉ khịt mũi khinh thường.
‘Dừng tay lại hết cho tao, một lũ phế thải!’ Mắt Tam Giác ngăn cản đám thủ hạ ngu xuẩn của mình, đối phương đã bình yên vào tới tận trong này, vậy thì Lôi Ba đang canh gác ngoài kia chắc chắn đã bị đánh gục rồi. Đám người ở đây, liệu có mấy tên mạnh hơn được Lôi Ba cơ chứ. Y nhìn người ngoại quốc thân hình cao lớn trước mặt, cất tiếng hỏi: ‘Không phải ông tới đây du lịch đấy chứ?’
Người tóc vàng theo thói quen rút ra một điếu thuốc, châm lửa, ung dung thổi ra vài vòng khói: ‘Mấy ngày trước tôi đi chơi ở Khả Khả Tây Lý, tình cờ nghe nói vùng này có một băng săn trộm tên là Hồ Lang hoạt động rất sôi nổi, nên sớm đã muốn tới xem thử rồi.
Mắt trái của Mắt Tam Giác nheo nheo lại một cách bất an: ‘Không cần nhiều lời, ông đã tìm được chúng tôi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.’
Người tóc vàng nói: ‘Được, nói cho anh biết, tôi đang chuẩn bị có một vụ làm ăn lớn, chỉ là vẫn chưa đủ người, thế nên mới muốn tìm một vài người vừa đủ nhẫn tâm lại vừa cơ cảnh nhập bọn. Hai năm nay chính phủ Trung Quốc đã tăng cường giám quân khu vực Khả Khả Tây Lý này rồi, dầu mỡ cho các anh húp càng lúc càng ít. Nếu các anh chịu hợp tác, tôi đảm bảo nửa đời sau các anh không cần phải nơm nớp lo sợ, lẩn chỗ này trốn chỗ kia nữa.’
Mắt Tam Giác cảnh giác nói: ‘Là chuyện làm ăn gì?’
Người tóc vàng cười cười đáp: ‘Nói ra sợ anh cũng không tin, trong vụ này chúng ta đi đường biên, có thể nói là tuyệt đối không phạm pháp. Chúng ta sẽ đi tìm một số đồ bị vứt bỏ đã lâu, rồi đem bán lấy tiền thôi.’
Mắt Tam Giác bật cười khinh miệt: ‘Ông muốn rủ chúng tôi đi đào mộ hả?’
Người tóc vàng nghĩ ngợi giây lát, rồi mỉm cười đáp: ‘Cũng có thể nói là đào trộm mộ, nhưng lại không hoàn toàn như vậy. Chúng ta chỉ tới lấy thôi, hơn nữa, chỗ đó và mộ hơi khác nhau, mộ thì có chủ nhân, còn thứ chúng ta đi lấy lại hoàn toàn không có chủ nhân gì cả.’
Mắt Tam Giác hoài nghi: ‘Nếu đơn giản như ông nói, còn cần tới chúng tôi làm gì nữa?’
Người tóc vàng gõ gõ lên đầu mình, bước lên mấy bước: ‘Ừm, là thế này, đồ vật bên trong có thể tùy tiện lấy đi, nhưng muốn đến được đó thì đường đi tương đối vất vả, chỉ có những người quanh năm sống ở nơi môi trường khắc nghiệt như Khả Khả Tây Lý như các anh đây mới có thể đảm nhận được nhiệm vụ này.’
Mắt Tam Giác gằn giọng dữ tợn: ‘Bớt vòng vo con mẹ nó đi, nói xem, là ở chỗ nào, cần bao nhiêu người, sau khi xong việc mỗi người chúng tôi được bao nhiêu?’
Người tóc vàng xua tay lia lịa, lại bước thêm mấy bước nữa, tôi e nói ra sẽ làm các anh sợ thôi. Nơi đó cụ thể ở chỗ nào thì tới giờ vẫn chưa làm rõ được, có điều phạm vi đại khái là ở đoạn phía Đông Nam dãy Himalaya.’ Y nhìn thẳng vào Mắt Tam Giác, như cười cười mà lại như không.
Mắt Tam Giác giật bắn mình, vết thương nơi khóe mắt lại ngấm ngầm tái phát, thầm nhủ: ‘Lẽ nào, hắn lại muốn đến nơi đó, làm sao hắn biết được? Rốt cuộc hắn đã biết những gì rồi?’
Người tóc vàng sải chân bước lên một bước dài, đã tới ngay trước mặt Mắt Tam Giác. Y cao hơn Mắt Tam Giác nửa cái đầu, không thể không cúi người mới ghé miệng sát tai đối phương thì thầm được: ‘Xem ra ông rất căng thẳng thì phải, quả nhiên là ông biết chỗ ấy.’ Kế đó y lại dùng tiếng Anh nói một chữ: ‘Người Nhện’.
Mắt Tam Giác chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn người tóc vàng bí hiểm này, hồi lâu mà không nói được tiếng nào. Chỉ nghe người tóc vàng lại quay sang nói với lũ hung đồ đứng xung quanh: ‘Còn về tiền thù lao, cũng khó nói lắm, có điều theo tôi đoán, ít nhất mỗi người cũng được vài nghìn… vạn… đấy.’
Xung quanh liền vang lên tiếng chửi bới huyên náo: ‘Con bà nó, nói rõ chút xem nào, rốt cuộc là mấy nghìn hay mấy vạn?’ ‘Nói con bà mày ý, nghĩ kỹ rồi hãy nói, nói cái tiếng mẹ gì thế.’ ‘Không nói rõ thì đừng hòng ai bán mạng cho mẹ mày.’
‘Vài nghìn vạn (vài chục triệu).’ Người tóc vàng mỉm cười nói.
Vừa nghe thấy con số này, máu trong người đám côn đồ hung hăng như bầy sói kia bắt đầu sôi lên sùng sục, lỗ tai lùng bùng, hai mắt sáng ngời, tên nào cũng há hốc miệng ra hít hà, lẩm bẩm tính toán, mấy chục triệu, mấy chục triệu, con số lớn như vậy, có thể làm được gì đây, xe, nhà, đàn bà, còn thứ gì không thể có nữa đây.
Người tóc vàng lại bổ sung tiếp: ‘Đương nhiên, đơn vị tiền tệ thấp nhất cũng phải là euro, nói không chừng cũng có thể là bảng Anh.’
Mắt Tam Giác không còn ngồi yên được nữa, tỷ giá hối đoái giữa euro và nhân dân tệ khoảng gần một ăn chín, mấy chục triệu euro đổi sang nhân dân tệ, ít nhất cũng phải được hơn trăm triệu. Nhưng đồng thời gã cũng hiểu rõ nơi người tóc vàng nhắc đến kia nguy hiểm thế nào, ngoại trừ cái chết ra, ở đó e là chẳng còn gì khác nữa, tên này rốt cuộc muốn tìm cái gì ở đó đây? Lời của hắn có đáng tin không? Một thằng cha cả tên cũng không dám tự báo ra. Y lạnh lùng nói: ‘Rốt cuộc ông là ai? Chúng ta dựa vào cái gì để tin lời ông?’
Người tóc vàng rít hết điếu thuốc, ném đầu mẩu xuống đất, dùng mũi chiếc giày da nặng nề khảm sắt của y dập tắt tàn thuốc, rồi đứng thẳng lưng như quân nhân, tháo kính râm xuống để lộ ra đôi mắt xanh lam, trong mắt lộ ra những tia sáng quái dị như của loài rắn độc, đoạn mỉm cười nói: ‘Tôi tên là Merkin.’