Chương 78: Hứa Linh Lung
Trong nhà lập tức có nhiều thịt bò như vậy, mọi người cũng không có ý định ra ngoài săn thú. Phải ăn hết chỗ nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh đã, nếu không sẽ không còn chỗ để nhét thêm đồ cần đông lạnh.
Đinh Thiến Thiến đem một nửa thịt bò làm thành bò khô ngũ vị hương và bò khô cay. Người ở hai nhà bên cạnh ngửi thấy mùi thơm tìm đến, lúc đó bò khô vừa mới nướng xong. Đinh Thiến Thiến mời họ nếm thử xem nướng có ngon không.
Bò khô nướng rất ngon, Trương Hùng thấy công thức và nguyên liệu nấu ăn cũng không sai, "Em dâu, em dạy bọn anh làm đi!"
Đinh Thiến Thiến không phải người giấu nghề, đến nhà Trương Hùng giúp Phương Tử bọn họ cùng nhau làm bò khô. Lưu Vũ Cường còn trực tiếp hơn, lấy năm cân thịt bò từ nhà mình đến nhà Trương Hùng làm cùng.
Lại một ngày ồn ào trôi qua, bữa tối lại là liên hoan tại nhà Trương Hùng. Đinh Thiến Thiến xoa cái bụng no căng cười nói, "Ôi, cuộc sống của chúng ta bây giờ còn không kém hơn trước tận thế ấy chứ. Có ăn, có mặc, có ở, hai vợ chồng mình tích phân đều hơn 20 vạn, cũng coi như là tiểu phú rồi!"
Đại Hổ uống hơi quá chén, nói chuyện líu lưỡi, "Tẩu tử, theo đại ca của em là chuẩn không sai đâu. Một mình em tích phân đã hơn ba mươi vạn rồi, phải tìm một em xinh tươi về sống cùng."
Đinh Thiến Thiến nghe vậy cười một tiếng, "Đúng đúng, Đại Hổ nên tìm một 'cọp mẹ'. Các cậu nhiều tích phân như vậy, hay là mỗi người mua một căn nhà, rồi tìm một bà vợ, cuộc sống thế thì đẹp phải biết!"
Mấy người đàn ông đều đồng thanh đáp phải, nhao nhao đòi tìm phụ nữ. Trương Hùng thì không uống nhiều, vỗ bốp bốp vào đầu từng người, quát bảo lăn đi ngủ. Lưu Vũ Cường cũng uống khá nhiều, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, lảo đảo trở về ngủ.
Đinh Thiến Thiến cười đến mức nằm rạp lên người Tần Ngạo Đông. Cuối cùng chỉ còn lại ba người, Đinh Thiến Thiến cười đủ liền đứng lên thu dọn bát đũa.
Trương Hùng bảo Đinh Thiến Thiến đừng dọn, "Để mai gọi mấy thằng nhóc kia dọn, hai em cũng đi nghỉ sớm đi."
Đinh Thiến Thiến nhanh tay thu dọn chén đũa, "Không sao Trương ca, còn sớm mà, em rửa rồi về ngay. Thời tiết này để đến mai bát đũa thiu mất, hai anh cứ nói chuyện đi, em làm nhanh thôi."
Trương Hùng cười cười, "Ngạo Đông có phúc thật, có được người vợ tốt như vậy. Em dâu nói đúng, đám nhóc kia nhiều tích phân quá rồi, ngày mai phải hỏi chúng nó xem có đứa nào muốn mua nhà không, vạn nhất có cô nào lọt mắt xanh thì cũng phải có một cái 'tổ ấm' chứ."
Tần Ngạo Đông nghe vậy cũng cười khẽ, "Kỳ thật mua được nhà thì cứ mua trước cũng tốt, lỡ sau này muốn mua lại không còn phòng."
Một câu nói đùa của Đinh Thiến Thiến mà Trương Hùng bọn họ thật sự đi mua nhà. Họ mua mấy căn nhà lầu mới xây trong khu căn cứ. Nhà lầu cao sáu tầng, hai tầng một hộ, họ mua bốn căn liền nhau ở tầng trệt, nói là vạn nhất có động đất còn dễ chạy ra ngoài. Kỳ thật chủ yếu vẫn là vì thích tầng trệt có một cái sân riêng rộng khoảng mười lăm mét vuông, sân đó còn có thể trồng rau.
Nghe nói khu nhà ở giai đoạn hai bên ngoài căn cứ cũng đã kín người, Đinh Thiến Thiến rảnh rỗi sinh buồn nên rủ Tần Ngạo Đông ra ngoài dạo siêu thị. Kỳ thật đồ trong siêu thị Đinh Thiến Thiến không để ý lắm, có mấy nhà có tích phân sẽ đến siêu thị mua đồ, đi dạo như vậy cũng có chút cảm giác như trước tận thế.
Đi dạo một vòng đi ra, thời gian còn sớm, Đinh Thiến Thiến định ra ngoài căn cứ xem có chỗ nào có cỏ cho thỏ ăn để cắt không, cỏ ở nhà đã không còn nhiều.
Ô tô chạy ra khỏi căn cứ, Đinh Thiến Thiến liếc thấy ven đường có một người phụ nữ hết nhìn đông tới nhìn tây, trông rất quen mắt. Đinh Thiến Thiến nghĩ chắc là mình hoa mắt, Linh Lung ở H quốc, sao có thể xuất hiện ở đây được.
Hai người lái xe loanh quanh ở những chỗ ít người, cỏ không nhiều, lại có không ít phụ nữ và trẻ con đang nhổ cỏ. Mấy người đó nhổ cỏ để ăn, căn cứ mỗi ngày phát đồ ăn miễn phí một lần, đừng nói là ăn no, lửng dạ cũng không thể, chỉ có thể nói là không bị chết đói.
Chỗ nào có người thì đến cỏ cũng không còn, hai người cũng không tìm nữa, dù sao Đinh Thiến Thiến cũng không thiếu đồ ăn cho thỏ.
Ô tô quay đầu trở lại, Đinh Thiến Thiến vô thức nhìn về phía những người ven đường.
"Dừng xe!" Đinh Thiến Thiến lại thấy gương mặt quen thuộc kia, quá giống.
Tần Ngạo Đông không hiểu gì, đạp phanh, "Sao vậy?"
Đinh Thiến Thiến không để ý đến Tần Ngạo Đông, thò đầu ra ngoài cửa xe gọi người phụ nữ kia: "Tiểu Linh!"
Hứa Linh Lung nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn xung quanh. Đinh Thiến Thiến lại gọi một tiếng, "Linh Lung!"
Hứa Linh Lung ngẩn ra, cuối cùng cũng thấy Đinh Thiến Thiến, từ cổ họng phát ra một tiếng, "Thiến Thiến?"
Thật là Linh Lung, người phụ nữ gầy trơ xương đó. Đinh Thiến Thiến đẩy cửa xe bước xuống, Hứa Linh Lung chạy chậm vài bước đến trước mặt Đinh Thiến Thiến, nước mắt lập tức rơi đầy mặt.
Đinh Thiến Thiến không màng đến việc người cô ấy bẩn thỉu, ôm chặt lấy người, "Tiểu Linh, thật là cậu!"
Hai người ôm nhau một lát, Tần Ngạo Đông ở trong xe gọi, "Hai người lên xe rồi nói chuyện."
"Đúng đúng, mau lên xe." Đinh Thiến Thiến vội vàng lau mấy giọt nước mắt trên mặt, kéo Hứa Linh Lung lên xe.
Ô tô lái vào căn cứ, Hứa Linh Lung nhiều nhất chỉ có thể vào đến bên ngoài, không có thẻ căn cước trong khu căn cứ thì không vào được bên trong.
Đinh Thiến Thiến thấy bộ dạng của cô ấy chắc là chưa được ăn no bao giờ, lấy mấy cái bánh quy khô từ trong túi xách đưa cho cô ấy.
"Cậu ăn tạm chút gì lót dạ đi, tớ không mang gì khác cả. Đây là chồng tớ Tần Ngạo Đông, Cường ca cũng ở trong căn cứ. Ngạo Đông, đây là Hứa Linh Lung, em họ của Cường ca."
Hứa Linh Lung hiểu rõ hơn ai hết việc đồ ăn quan trọng như thế nào, cô ấy nhét bánh quy khô trở lại vào tay Đinh Thiến Thiến, "Cái này cậu giữ lại đi, căn cứ mỗi ngày đều phát đồ ăn."
Đinh Thiến Thiến xé bao bì ra đặt vào tay cô ấy, "Đừng nói linh tinh, mau ăn đi, đồ ăn căn cứ phát được bao nhiêu chứ? Cậu ăn trước một chút lót dạ, tối về tớ nấu cho cậu ăn nóng."
Hứa Linh Lung cũng thật sự đói, cô ấy ăn từng miếng nhỏ một, Đinh Thiến Thiến lại xé một miếng đưa cho cô ấy, "Dạ dày cậu giờ yếu lắm, phải bồi bổ, Ngạo Đông, anh lái xe đến cổng khu căn cứ rồi thả hai tụi em xuống, anh vào trong gọi Cường ca ra, còn lấy cho em cái áo khoác nữa."
Tần Ngạo Đông đáp "ừ" một tiếng. Xe chạy đến cổng khu căn cứ, Đinh Thiến Thiến và Hứa Linh Lung xuống xe.
Đinh Thiến Thiến kéo Hứa Linh Lung đi sang một bên, "Cậu không phải ở H quốc sao? Về khi nào vậy?"
Hốc mắt Hứa Linh Lung lại đỏ hoe, "Thiến Thiến, ba mẹ tớ mất rồi, tớ về được mấy ngày rồi. Ngày nào tớ cũng ra trước cổng căn cứ tìm các cậu, mãi không gặp được cậu cũng không gặp được anh Cường."
Đinh Thiến Thiến ôm cô ấy, vỗ nhẹ lưng, "Không sao, về là tốt rồi. Cường ca sắp ra rồi, đợi Cường ca ra rồi nói chuyện. Lúc cực nóng, chỗ chúng ta còn không bị mất mạng, nhưng lại không liên lạc được với cậu."
Hứa Linh Lung nức nở, "H quốc mất mạng từ sớm rồi, sau khi cực nóng được một tuần thì cả nước cúp điện mất mạng. Ba mẹ tớ định bán công ty để về nước, nhưng trong lúc nhất thời bán không xong. Sau khi cực nóng được một tháng thì mẹ bảo tớ về nước trước, nhưng lúc đó tất cả các chuyến bay đều ngừng, muốn về cũng không được."
Hai người nói chuyện không lâu thì Tần Ngạo Đông và Lưu Vũ Cường đi ra. Xe còn chưa dừng hẳn thì Lưu Vũ Cường đã lao xuống xe.
Hứa Linh Lung nhìn thấy Lưu Vũ Cường thì nhào vào lòng anh gào khóc, "Anh à, cuối cùng em cũng gặp được anh rồi. Ba mẹ em mất rồi, em chỉ còn một mình. Anh à, em tìm anh mấy ngày rồi, em sắp không chịu nổi nữa."
"Có anh ở đây, đừng sợ, sau này có anh." Lưu Vũ Cường không hỏi gì cả, chỉ ôm cô mặc cho cô khóc cho thỏa thích.
Tần Ngạo Đông cũng bước xuống xe, cầm trên tay chiếc áo khoác của Đinh Thiến Thiến. Đinh Thiến Thiến nhận lấy áo khoác khoác lên người, nhìn Hứa Linh Lung khóc mà mắt cũng đỏ hoe...