Chương 2: Trương Bàn Tử tức là huynh đệ
Trần Viên lăn lộn trong mạt thế hơn mười năm, sự sắc bén trong ánh mắt không phải thứ mà những kẻ quen sống trong nhung lụa thời bình có thể cảm thụ được. Bởi vậy, khi Lưu Tử Tu bị Trần Viên liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo đến cực độ, gã nhất thời như rơi vào kẽ băng nứt, cả người không tự chủ được rùng mình một cái. Trong lòng gã thầm nghĩ: "Hôm nay Trần Viên bị sao vậy? Bình thường ở văn phòng hắn là người có tính khí tốt nhất, dễ bị ức hiếp nhất. Nhưng ánh mắt vừa rồi sao lại đáng sợ đến thế, khí thế này đến cả ông chủ lớn cũng chưa chắc đã có? Không thể nào, chắc chắn là ảo giác. Sớm biết thế buổi trưa nay mình đã không uống nhiều như vậy."
Vội vã phủ định ý nghĩ của chính mình, Lưu Tử Tu liền lớn mật tiếp tục gầm hét vào mặt Trần Viên: "Trần Viên, xem ra ngươi đúng là không muốn làm nữa rồi, đến cả sự tôn trọng tối thiểu đối với cấp trên cũng không có sao? Tên của thủ trưởng mà cũng là thứ để ngươi gọi thẳng ra à! Nếu ngươi không muốn làm, thì ngay lập tức đi phòng tài vụ mà làm thủ tục, kết thúc tháng lương này rồi cút đi!"
Vốn dĩ gã cũng quen hống hét Trần Viên như vậy rồi, mặc dù hiện tại gã cảm giác được Trần Viên có chút khác thường so với ngày thường, nhưng cũng không để ý lắm. Ban đầu, gã cho rằng chỉ cần dùng chiêu trò này ra, Trần Viên nhất định sẽ lại nhẫn nhục chịu đựng cúi đầu xin tha như trước đây. Gã cũng biết đãi ngộ của công ty không tệ, công nhân bình thường sẽ không dễ dàng bỏ việc, huống chi cũng không ai dám làm khó dễ công nhân như thế.
Thế nhưng ai ngờ lần này Trần Viên lại không hề có ý cúi đầu nhận sai, đôi mắt lạnh như băng dường như đã nhìn thấu tất cả thế gian, thậm chí còn nhìn thấu cả sự hèn nhát trong lòng Lưu Tử Tu.
Đúng lúc này, một đồng nghiệp bên cạnh Trần Viên thấy tình huống như vậy, vội vàng chạy tới hòa giải. Người này tên là Trương Thiện Tài, dáng người hơi mập, rất trọng tình nghĩa, bình thường có quan hệ khá tốt với Trần Viên. Trong mạt thế, cả hai là anh em vào sinh ra tử, luôn sát cánh bên nhau, cho đến khi cả hai cùng chết trong trận chiến cuối cùng. Nhìn thấy Trương Thiện Tài chết ngay trước mặt mình, Trần Viên thực sự hận thấu xương đám lính đánh thuê đã hại họ rơi vào vòng vây của bầy tang thi.
Chỉ thấy Trương Thiện Tài nặn ra một bộ mặt tươi cười cung kính, lấy lòng Lưu Tử Tu: "Đừng nóng, Lưu quản lý. Bình thường Trần Viên làm việc rất tận tâm mà. Chẳng phải trưa nay cậu ấy đi tiếp khách hàng cùng ngài, uống thay ngài không ít rượu, nên mới bị say xỉn, lỡ lời thôi sao. Bây giờ chắc cậu ấy còn chưa tỉnh táo đâu, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho cậu ấy đi, ngài cũng biết bây giờ tìm việc khó khăn mà."
"Hừ, làm nghiệp vụ mà có chút rượu ấy đã say thì làm ăn được gì." Lưu Tử Tu ngoài miệng vẫn không buông tha, nhưng giọng điệu đã dịu đi đôi chút sau khi được Trương Thiện Tài khuyên bảo, thực ra gã cũng không muốn đuổi Trần Viên đi thật. Thứ nhất, trình độ nghiệp vụ của Trần Viên quả thực không tệ, mang về không ít thành tích cho bộ phận của gã; thứ hai, một công nhân tốt như Trần Viên, dễ bắt nạt như vậy cũng khó mà tìm được, bình thường gã bị sếp lớn mắng thì còn có chỗ để xả giận chứ.
Lúc này, Trần Viên nhìn gương mặt vẫn còn non nớt, chưa trải qua mạt thế của Trương Thiện Tài, trong mắt hiếm thấy xuất hiện một chút nhu hòa.
Tuy rằng hắn vẫn chưa mở miệng nói chuyện, trên mặt vẫn là vẻ mặt vô cảm. Nhưng thực chất nội tâm của hắn đã sớm trải qua sóng gió. Con người này, hoàn cảnh này, hắn thực sự quá quen thuộc, kể từ sau khi tỉnh lại khỏi cơn mê man ngắn ngủi, ký ức nhiều năm về trước đã không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Bây giờ hắn đã biết, nơi này chính là nơi hắn làm việc 18 năm trước. Đầu óc của hắn vận chuyển với tốc độ cao, suy nghĩ xem vì sao lại xảy ra tình huống này: "Sao lại là nơi này, sao những người này vẫn còn ở đây? Không đúng, hoàn cảnh này không khác gì trước khi mạt thế bắt đầu. Tại sao mình lại xuất hiện trước khi mạt thế bắt đầu? Lẽ nào mình đã sống lại trở về! Đúng, nhất định là như vậy! Nhất định là như vậy!"
Trần Viên nhớ lại ngày này, chính là ngày đại tai biến bắt đầu. Trưa hôm nay, hắn bị Lưu Tử Tu lôi đi gặp khách hàng, thực chất là để Lưu Tử Tu trốn tránh việc uống rượu. Sau mấy vòng kính của mấy vị khách hàng, một bình rượu Bạch Tửu 58 độ đã cạn, với tửu lượng của hắn lúc đó thì không say không được. Buổi chiều đi làm, ban đầu hắn còn cố gắng chống đỡ, nhưng sau đó cơn say càng lúc càng nặng, đến gần giờ tan làm thì không thể gắng gượng được nữa. Sau đó, hắn bị Lưu Tử Tu bắt gặp và bị phê bình một trận thậm tệ. Đồng thời, gã còn yêu cầu hắn ở lại tăng ca để hoàn thành văn kiện, với tình trạng của hắn lúc đó thì hoàn toàn không thể làm được.
Sau đó, Trương Thiện Tài thấy không đành lòng, đã chủ động ở lại giúp đỡ. Cũng chính vì vậy mà sau mạt thế họ mới có thể ở bên nhau. Vài ngày sau, khi họ rời khỏi nơi ẩn náu, lại tình cờ gặp Lưu Tử Tu đã biến thành tang thi ở trước cửa một hộp đêm.
Nghĩ đến khả năng này, tuy rằng vẫn cảm thấy khó tin, nhưng Trần Viên nhất thời rơi vào niềm hưng phấn vô bờ, thậm chí thân thể còn không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Nhưng đối với Lưu Tử Tu lúc này, gã lại cảm thấy Trần Viên cuối cùng cũng sợ hãi trước lời nói của gã! Gã lại bày ra vẻ mặt đắc ý của kẻ tiểu nhân, mạnh mẽ khiển trách Trần Viên: "Sao không nói gì? Bây giờ biết sợ rồi à? Ta đã nói với ngươi rồi, loại thanh niên như ngươi ta thấy nhiều rồi, có chút thành tích nhỏ liền cho rằng mình giỏi giang, không coi ai ra gì. Một xí nghiệp ưu tú tuyệt đối sẽ không cần người như ngươi. Ta cho ngươi biết, nếu ngươi ngoan ngoãn nhận sai, ta còn có thể cho ngươi một cơ hội. Nhưng tuyệt đối không được có lần sau!"
Chìm đắm trong hồi ức, Trần Viên bị tiếng quát lớn của Lưu Tử Tu làm gián đoạn, không khỏi nhíu mày lần nữa, ánh mắt sắc bén trừng thẳng, khiến Lưu Tử Tu sợ hãi lùi lại mấy bước, chính Lưu Tử Tu cũng không biết vì sao mình lại sợ hãi đến vậy. Gã chỉ là miệng vẫn không ngừng lảm nhảm: "Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi lại còn dám trừng ta..."
Trần Viên chỉ khẽ hừ một tiếng, nhưng lại nặng tựa ngàn cân, tất cả mọi người đều không tự chủ được nín thở, toàn bộ văn phòng nhất thời tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Trần Viên đột nhiên bước lên một bước, đưa tay tóm lấy cổ Lưu Tử Tu, như xách một con gà con mà nhấc gã lên, đồng thời lạnh giọng nói: "Ngươi cái gì ngươi! Ta hận nhất là loại tiểu nhân vô liêm sỉ như ngươi. Có chút quyền lực trong tay liền cố ý gây sự, ăn nói ác độc, không coi ai ra gì. Bây giờ lại còn dám ra oai trước mặt ta, nếu như ở trước đây, ngươi đến tư cách xách giày cho ta cũng không có. Ngươi có tin hay không nếu còn ồn ào, ta sẽ cắt đứt cổ của ngươi ngay bây giờ!"
"Hắn thực sự sẽ giết mình!" Ánh mắt Trần Viên băng lãnh như ngày đông giá rét, như ma thần từ địa ngục, khiến Lưu Tử Tu kinh hãi đến mức mồ hôi rơi như mưa. Lưu Tử Tu bình thường không có bản lĩnh gì, nhưng lại rất giỏi nhìn người, nếu không thì với năng lực bình thường của gã làm sao có thể leo lên được vị trí này. Theo gã thấy, hiện tại Trần Viên hoàn toàn có khả năng giết gã chỉ vì một lời không hợp. Hai tay gã không tự chủ được bắt đầu run rẩy, thậm chí cả đũng quần cũng bắt đầu ướt một chút.
Bây giờ gã không dám hó hé thêm tiếng nào nữa, hơn nữa cổ họng gã đang nằm trong tay Trần Viên, dù gã muốn nói gì cũng không thể phát ra âm thanh nào...