Chương 34 - Tiêu Đời Trong Thời Gian Ngắn
Thử Vương híp mắt nhìn, cảm thấy với tốc độ của bản thân cũng khó lòng đuổi kịp con chó này, không bằng ăn hai người trước mặt còn hơn.
Lần này, trước tiên nó tấn công Tô Đại Trụ, nó hung hãn nhảy một cái, sức lực mạnh mẽ lập tức hạ gục Tô Đại Trụ.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm Tô Đại Trụ cũng không hoảng loạn, Tô Đại Trụ đanh mặt dí dùi cui điện vào người Thử Vương.
Nhưng dùi cui điện vốn đang sử dụng tốt, đột nhiên mất tác dụng, Thử Vương chỉ bị nhói lên một cái.
Đổi lại, nó càng cố gắng cắn mạnh lên áo giáp.
"Két" một tiếng, áo giáp kiên cố xuất hiện một vết nứt sâu, nếu lại bị cắn một lần nữa áo giáp này sẽ bị xuyên thủng.
…
…
Thử Vương rất thông minh, vị trí áo giáp bị nó cắn là gần cổ của Tô Đại Trụ.
Một khi áo giáp bị xuyên thủng, cổ của Tô Đại Trụ sẽ lộ ra dưới hàm răng sắc nhọn của Thử Vương.
Kết cục thế nào không cần nói cũng biết.
Trần Lạc chắc chắn muốn cứu Tô Đại Trụ, nhưng rõ ràng dùi cui điện không thể đe dọa Thử Vương trong thời gian ngắn được.
Con Thử Vương này thực lực ít nhất cũng phải cấp ba, thậm chí là cấp bốn, hơn nữa năng lực của nó thuộc loại thân thể chứ không phải loại nguyên tố.
Chắc chắn không thể giết nó trong thời gian ngắn chỉ bằng biện pháp thông thường.
Thật may mắn vì tối hôm qua Trần Lạc đã đột phá năng lực lên cấp hai, nếu không thì hôm nay hắn và Tô Đại Trụ chắc chắn phải chết.
Hiện tại vẫn còn một con đường sống.
Mặc dù rất xui xẻo vì gặp phải một đám chuột biến dị, trong đó còn có một con Thử Vương thể đột biến.
Nhưng cũng thật may mắn vì Pháp Vương đã dẫn dụ phần lớn chuột biến dị đi.
Trần Lạc lấy hai tảng thịt heo từ không gian dị năng ra, quăng xuống đất, ngay lập tức có mấy con chuột không nhịn được vồ lấy.
Áp lực của Trần Lạc giảm đi rất nhiều, hắn cũng không để tâm đến đám chuột trên người, cầm dùi cui điện nhanh chóng áp sát Thử Vương.
Trong mắt Thử Vương lóe lên sự khinh thường, định đe dọa ta bằng dùi cui điện? Đầu tiên ta sẽ cắn chết hắn, sau đó sẽ cắn chết ngươi.
Dùng dùi cui điện là giả, đang ngưng tụ Hư Không Kiếm mới là thật.
Thử Vương rất khôn ngoan, nếu cảm nhận được nguy hiểm nó sẽ tạm thời lẩn trốn, vậy thì một người chỉ có thể ngưng tụ Hư Không Kiếm trong thời gian ngắn như Trần Lạc sẽ tiêu đời.
Tay trái cầm dùi cui điện, tay phải đã ngưng tụ được ánh sáng mờ nhạt.
Mắt Trần Lạc lóe lên sự tàn nhẫn, đi chết đi.
Thử Vương đã cắn phá được phần cổ của áo giáp, đang định cắn chết Tô Đại Trụ thì đột nhiên lông gáy dựng lên, nó cảm nhận được mùi vị của cái chết.
Nó kinh ngạc liếc mắt nhìn Trần Lạc, muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng khoảng cách giữa nó và Trần Lạc quá gần, bây giờ muốn chạy trốn thì còn kịp không?
Kiếm của Trần Lạc xẹt ngang qua cổ Thử Vương.
Đao kiếm bình thường có thể làm Thử Vương bị thương đã là tốt lắm rồi, nhưng Hư Không Kiếm của Trần Lạc lại trực tiếp chặt Thử Vương ra làm hai.
Đầu và thân thể đứt rời.
Càng kỳ lạ hơn là không có máu chảy ra.
Sức sống của Thử Vương thật đáng kinh ngạc, bị thương nặng vậy mà vẫn chưa chết.
Cơ thể không đầu vẫn không ngừng co giật, cái đầu to lớn vẫn cố gắng chen vào trong cơ thể, muốn gắn liền lại.
Mặc dù điều này là không thể nhưng nếu Thử Vương muốn cắn người thì vẫn có thể cắn.
Sau khi sử dụng Hư Không Kiếm, cả người Trần Lạc đầy mồ hôi, kiệt sức ngã ngồi trên đất.
Tô Đại Trụ cũng không phải người chết, hiện tại đã không còn bị Thử Vương đè chặt, hắn nắm đầu Thử Vương quăng mạnh ra xa.
Sau khi nảy lên mấy cái cuối cùng Thử Vương cũng tắt thở.
Trần Lạc yếu ớt cười, hiện tại Thử Vương đã chết, đám chuột còn lại không phải là mối đe dọa nữa.
Trần Lạc không còn sức cầm dùi cui điện nữa, chỉ đành lấy nó ra từ trong không gian dị năng, để Tô Đại Trụ giật chết từng con.
Năm phút sau, toàn bộ chuột biến dị đều bị giật điện chết, bao gồm cả những con bị Pháp Vương dẫn dụ đi.
Cuối cùng Trần Lạc cũng khôi phục được một ít sức lực, vịn bậc thang đứng dậy, lại lấy từ trong không gian dị năng ra ba bình nước suối.
Trần Lạc và Tô Đại Trụ chỉ có hai người, tại sao lại lấy ba bình nước suối?
Pháp Vương cũng có phần, được chưa.
Sau khi uống một hớp nước thật lớn và hít một hơi thật sâu, Trần Lạc vẫn còn thấy sợ hãi, tý nữa thì tèo cả đám.
Nếu hôm nay không mang theo Tô Đại Trụ thì coi như xong rồi.
Dù cho bản thân có thể giết chết Thử Vương đi chăng nữa, thì cũng không thể xử lý đám chuột còn lại, mặc dù tụi nó không thể ngay lập tức phá hủy bộ giáp nhưng tụi nó có thể mài mòn từ từ.
Mẹ kiếp, tuy rằng đã sống lại nhưng thực lực lại không sống lại theo, sau khi thu thập lương thực trong kho lương xong, hắn phải nghiêm túc tăng thực lực mới được.
Trần Lạc đứng lên, vỗ vỗ vai Tô Đại Trụ, cũng không nói gì, có những chuyện không nhất thiết phải nói.
Thông thường, trong cơ thể của chuột sẽ không có tinh hạch, tụi nó quá yếu, cho dù có thì hiệu quả cũng kém xa tinh hạch của tang thi, đối với Trần Lạc cũng không có tác dụng gì.