Chương 35 - Tích Trữ Lương Thực
Trần Lạc đến cạnh đầu Thử Vương, tốn rất nhiều công sức mới cắt được đầu của nó, sau đó moi ra một viên tinh hạch bằng nửa quả trứng cút.
Cỡ này là lớn lắm rồi, tinh hạch của tang thi bình thường chỉ tầm hạt gạo.
Thứ có giá trị trên người Thử Vương ngoại trừ tinh hạch ra, vẫn còn thứ khác.
Đó là hai cái răng cửa vô cùng sắc bén.
Sau khi Tô Đại Trụ trở nên mạnh mẽ hơn, các loại vũ khí thông thường rất khó để làm hắn bị thương, nhưng hai cái răng này lại có thể, nếu mang đi làm vũ khí chắc chắn rất hữu dụng.
Muốn nạy hai cái răng ra khỏi miệng Thử Vương cũng không phải dễ dàng gì, Trần Lạc không còn sức lực nữa, đành giao cho Tô Đại Trụ.
Tô Đại Trụ cũng tốn rất nhiều sức lực mới lấy được hai cái răng này.
Trần Lạc nói:
"Đi thôi, vào tầng ngầm nhìn thử.”
Đã giải quyết xong đàn chuột, tầng hầm hẳn sẽ không có nguy hiểm gì, cho dù tang thi có đi vào cũng sẽ bị đàn chuột giải quyết sạch sẽ.
Nếu như Trần Lạc đến muộn thêm mấy ngày, chỉ e là hắn sẽ không thể nhìn thấy bất kỳ con tang thi nào lang thang bên ngoài kho lương.
Nhưng Trần Lạc vẫn thận trọng bước vào kho lương, Pháp Vương cũng không ngừng thăm dò.
Ngoại trừ mấy bộ xương nhân loại và vài con chuột biến dị thì không còn gì khác nữa.
Trần Lạc bật đèn tầng hầm lên, tình hình của cả tầng hầm đập thẳng vào mắt.
Nhìn không nhìn thấy điểm cuối, lại cực kỳ rộng rãi.
Từng túi lương thực xếp chồng lên thật cao.
Trần Lạc cũng không nhìn nữa, đồ cất vào túi rồi mới an tâm được.
Đến tận tám giờ tối Trần Lạc mới cất hết tất cả lương thực vào trong không gian dị năng.
Trần Lạc cũng tính thử, tổng cộng có sáu mươi ngàn tấn gạo và hai mươi ngàn tấn bột mì.
Đây là kho lương lớn nhất của Thần Đô, còn những kho lương khác Trần Lạc cũng không định đi, đầu tiên là vị trí quá xa, thứ hai là quá nguy hiểm.
Hôm nay, suýt chút nữa là toi rồi.
Nhiêu đây lương thực cũng đủ cho mười ngàn người ăn trong mấy chục năm.
Hoàn toàn dư dả.
Huống hồ không gian dị năng cũng sắp đầy rồi, không chứa nổi nữa.
Tô Đại Trụ há hốc miệng:
“Anh, không gian dị năng của ngươi lớn đến mức nào vậy?”
Trần Lạc cười nói:
“Cũng không lớn lắm, chỉ xêm xêm cái kho lương này thôi.”
Trần Lạc nghiêm mặt nói:
“Đại Trụ, chuyện ta trữ nhiều vật tư như thế, ngươi nhất định không được nói ra ngoài, dù là ai cũng không được nói.”
Tô Đại Trụ thuộc dạng miệng hến, cực kỳ ít nói nhưng Trần Lạc vẫn muốn nhắc nhở một chút.
Tô Đại Trụ thật thà gật đầu:
“Anh yên tâm đi, ta hiểu mà, có đánh chết ta cũng sẽ không nói.”
Ở kiếp trước, Trần Lạc cũng chỉ có một người anh em là Tô Đại Trụ, còn đời này, dựa vào tính tình hiện tại của Trần Lạc, e rằng rất khó lại có người để hắn thật tâm coi là anh em.
Bạn bè và anh em, là hai chuyện khác nhau.
Sống hai đời cũng chỉ có một người anh em này, vậy nên hắn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Hơn bảy giờ thì kho lương bị mất điện, nếu Trần Lạc nhớ không lầm thì vào lúc này, phần lớn khu vực trong thành phố sẽ bị mất điện.
Sắc trời tối đen như vậy chạy xe cũng không an toàn, vậy nên Trần Lạc quyết định tối nay hai người ngủ lại trên xe, sáng sớm mai lại quay về.
Sau khi hấp thu tinh hạch xong Trần Lạc cũng không thăng cấp, muốn thăng lên cấp ba áng chừng cần phải hấp thụ đủ một trăm năm mươi tinh hạch mới được.
Cái này sẽ mất ít nhất là ba ngày nữa.
Sợ Tô Đại Trụ nhàm chán, Trần Lạc lấy một cái điện thoại di động đầy pin và một bộ tai nghe ra đưa cho Tô Đại Trụ, để hắn có thể chơi game offline hoặc xem phim giết thời gian.
Chiếc điện thoại di động này có dung lượng lên đến 512G.
Buồng lái của xe container rất lớn, dù sao nó cũng được thiết kế làm không gian sinh hoạt cho hai người tài xế.
Trần Lạc cũng lấy ra một cái điện thoại di động, bắt đầu xem phim.
Thật không ngờ Pháp Vương ngồi phía sau Trần Lạc, cũng cùng xem vô cùng say sưa.
…
…
"Anh Kiện, đằng kia có một chiếc xe tải hạng nặng đang chạy tới.”
Sáng sớm, ở ven đường, bốn thanh niên đang loạng choạng bước đi, bọn họ vừa đói vừa khát, đang đi tìm vật tư trên mấy chiếc xe bị lạc tay lái trên đường.
Người được gọi anh Kiện, là một thiếu niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi tên Vương Kiện, hắn nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, vẻ mặt vui mừng, quả thật là một chiếc xe tải hạng nặng.
Vương Kiện phất tay:
"Cản nó lại.”
Ba người kia nhanh chóng đáp ứng, bắt đầu ảo tưởng.
"Chiếc xe lớn như vậy, chắc chắn phải có thứ gì đó, chẳng hạn như thức ăn nhanh.”
"Dưa hấu cũng tốt, vừa có thể giải khát vừa có thể no bụng, trái cây khác cũng được.”
"Cho dù không chở theo vật tư đi nữa, nhưng chú út của ta là tài xế nên ta biết, tài xế lái xe luôn trữ sẵn nước suối, trứng kho, gà kho, bánh quy, đồ ăn vặt cũng không ít.”
Nói tới đây bụng của bốn người lại càng đói.