Chương 46 - Há Miệng Chờ Cơm
Sau khi Mã Ngọc nghe xong, cố gắng cảm nhận năng lượng bên trong cơ thể, từ từ chậm rãi, một quả cầu lửa nhỏ yếu ớt được tạo ra trong lòng bàn tay của cô, dọa cô giật mình một cái.
Trần Lạc lại vui mừng không thôi.
Nấu ăn có cần lửa không?
Dùng khí ga, bếp điện, than lửa, củi đều có thể làm ra đồ ăn nhưng mùi vị của chúng lại không giống nhau.
Một dị năng giả hệ hỏa dùng pháp lực để tạo ra thức ăn sẽ càng ngon hơn bình thường.
Dị năng giả hệ hỏa cũng không hiếm có, nhưng cái khó có được ở đây là người này còn là một người có kỹ năng nấu nướng rất tốt.
Nếu người này còn là một người khá ưa nhìn thì coi như hắn đã nhặt được một bảo vật rồi.
Rất nhanh, họ đã về đến nhà một cách suôn sẻ.
Trần Lạc nóng lòng đưa nguyên liệu nấu ăn cho Mã Ngọc, để cho cô sắp xếp tổ chức một bữa tiệc lớn.
Mã Ngọc đã biết về không gian dị năng trước đó rồi, chỉ là không biết nó rộng lớn bao nhiêu nhưng cô cũng không ngạc nhiên, bản thân cô đã nắm giữ được hỏa diễm, việc Trần Lạc nắm giữ không gian còn khó lý giải sao?
Ngửi thấy mùi thơm truyền đến từ phòng bếp, hai người một chó không nhịn được mà chảy nước miếng.
Hơn một giờ, Mã Ngọc đã nấu được tám món ăn.
Trứng xào cà chua, đậu hủ xào với nấm, trứng ớt xanh, rau xào, gà hầm miến, thịt kho khoai tây, thịt dê xào thì là, tôm xào hành tây.
Canh là món canh trứng rong biển.
Hương vị và màu sắc đều có đủ.
Đồ ăn Trần Lạc mua được đều là thức ăn đóng gói, thời gian làm ra ít nhất cũng nửa giờ nhưng so với những món ăn bây giờ vẫn là có một chút khác biệt.
Đặc biệt là mùi vị của nó không giống nhau, Mã Ngọc làm thơm hơn.
Lúc đầu Mã Ngọc vốn không muốn làm nhiều như vậy, cô sợ ăn không hết, nói đùa, một mình Tô Đại Trụ ra tay đều có thể ăn hết toàn bộ chỗ thức ăn này.
Trong bụng của Trần Lạc và Tô Đại Trụ đều là chất béo, thấy một bàn đồ ăn này cũng không đến nỗi nào ngượng ngùng.
Năm ngày qua, Mã Ngọc chỉ dựa vào rau củ sống để duy trì sự sống, cũng nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Trần Lạc cười cười nói:
“Còn chờ cái gì nữa, chúng ta mau ăn đi.”
Gắp một miếng đậu phụ, cảm giác thơm ngon mềm mịn khiến cho Trần Lạc bật khóc, đi tìm Mã Ngọc thật là một quyết định đúng đắn.
Mặc dù đói bụng nhưng Mã Ngọc chỉ ăn từng miếng nhỏ, bởi vì là lần đầu tiếp xúc nên Mã Ngọc vẫn còn chút câu nệ.
Sau khi ăn cơm, Trần Lạc vui vẻ xoa bụng, ăn uống thật thoải mái.
Mã Ngọc tự giác bắt đầu dọn dẹp, Trần Lạc đắc ý nghĩ rằng từ nay mình sẽ không cần phải rửa chén nữa.
Mã Ngọc luôn muốn làm cái gì đó, sau khi dọn dẹp chén bát và lau nhà, Trần Lạc sắp xếp cho cô một căn phòng.
“Muốn tắm thì đi tắm đi, chỉ cần cẩn thận đừng để nước lã vào trong miệng là được.”
“Điện thoại di động của ngươi bị mất rồi phải không? Đây, cái điện thoại này cho ngươi, còn có cục sạc dự phòng năm vạn miliampe, bên trong có download một ít phim điện ảnh và tiểu thuyết, khi nào cảm thấy chán thì ngươi có thể xem.”
Có Mã Ngọc gia nhập, Trần Lạc giống nhau được mặc áo đến tận tay, khụ khụ, cũng không đến mức như vậy nhưng thực sự là há miệng chờ cơm.
Trần Lạc cuối cùng cũng không cần phải lo lắng vì những chuyện vặt vãnh này nữa, mỗi ngày có thể sống vui vẻ được rồi.
Pháp Vương cũng có thể sống cuộc sống của một con chó bình thường.
Nháy mắt ba ngày đã trôi qua, tinh hạch mà Trần Lạc lấy được từ việc đánh giết tang thi đã sắp dùng hết, đến cấp ba, mỗi ngày Trần Lạc có thể hấp thụ được tám mươi khối tinh hạch cấp thấp nhất.
Mỗi ngày Tô Đại Trụ cũng phải dùng mười khối, Pháp Vương mỗi ngày cũng cần mười hai mười ba khối tinh hạch, còn Mã Ngọc ở cấp một mỗi ngày chỉ cần hai khối tinh hạch.
Mã Ngọc chính xác là vô cùng may mắn, người khác cần phải liều mạng chém giết để thu hoạch được tinh hạch, còn Trần Lạc lại tùy ý ném cho cô.
Muốn thăng cấp thành dị năng giả cấp bốn, tối thiểu còn cần thêm mười ngày nữa.
Trần Lạc chuẩn bị đi ngoài thu hoạch thêm một ít tinh hạch nữa.
Đồng thời, Trần Lạc cũng không quên Mễ Linh và Mễ Lạp.
“Đã mười ngày rồi, không biết bọn họ có vượt qua được đau khổ của mạt thế hay không, ta nghĩ có lẽ vẫn còn chưa đủ, còn phải tiếp tục chịu đói.”
Nhưng Trần Lạc dự định đi qua nhà của Mễ Linh và Mễ Lạp một chút, không phải muốn thu nhận bọn họ, bây giờ vẫn chưa phải là thời gian thích hợp.
Mục đích là để nhìn xem bọn họ có ở nhà hay không.
Mễ Linh đang học tại một trường đại học ở Thần Đô, còn Mễ Lạp là một học sinh lớp mười hai, lúc mạt thế nổ ra cũng không phải là ngày cuối tuần, có thể cả hai đều đang ở trường học.
Trần Lạc định đi qua nhìn bên đó một chút, dù sao hai người cũng không có ở nhà.
Chết, nhất định không được chết, Mã Ngọc và Trần Lạc đều không chắc chắn, bởi vì kiếp trước họ và Mã Ngọc không có mối quan hệ gì với nhau.
Mễ Linh, Trần Lạc đã chiến đấu với cô, còn Mễ Lạp, Trần Lạc cũng tận mắt thấy người còn sống.
Trần Lạc cảm thán nói:
“Phục Hoạt Thuật, người có năng lực như vậy nếu không nắm giữ ở trong tay, sợ là sẽ bị ông trời trừng phạt.”