Chương 47 - Kho Lạnh
Trước khi ra khỏi cửa, Trần Lạc căn dặn Mã Ngọc.
“Bất kể là ai, lấy lý do gì, cũng không được mở cửa, dù có người sẽ chết ở trước mặt ngươi cũng không được.
Cửa sổ rất quan trọng, không được thò đầu ra ngoài cửa sổ, càng không được phép đi ra ngoài cửa, nếu không ngươi tự nhận lấy hậu quả.”
Từ sau chuyện ở kho lạnh của khách sạn, Mã Ngọc cũng sợ, nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Lạc muốn cùng Tô Đại Trụ và Pháp Vương đi ra ngoài thu thập tinh hạch, chỉ có thể để lại một mình Mã Ngọc ở nhà.
Không thể nào dẫn cô theo, cô sẽ làm vướng chân bọn họ, cô chỉ cần phụ trách tốt hậu cần là được.
Hơn nữa cũng không thể để lại ai ở nhà bảo vệ cô, Pháp Vương cũng không thể.
Pháp Vương là một trợ thủ cực kỳ đắc lực, ngộ nhỡ có gặp phải nguy hiểm gì thì Pháp Vương cũng có khả năng ngăn cản nguy hiểm.
Trần Lạc đưa cho Mã Ngọc hai cái dùi cui điện để phòng thân, như vậy là đủ rồi.
Ra khỏi cư xá, đi đến nơi chiếc xe tải hạng nặng đang đỗ, sắc mặt Trần Lạc lập tức u ám.
Cửa sổ bên phải của xe tải hạng nặng đã bị một người lạ mặt nào đó đập vỡ rồi.
Đập nát hoàn toàn, xem ra là có người đã chui vào trong xe tải hạng nặng, hẳn là muốn nhìn xem bên trong xe có vật tư hay không.
Mắt mù sao, từ bên ngoài cửa sổ nhìn vào cũng có thể biết được bên trong có vật tư hay không mà.
Buồng xe của xe tải hạng nặng cũng được mở ra, sau khi đi cũng không biết đóng lại.
Trần Lạc đã không đi ra ngoài ba ngày rồi, xe tải hạng nặng bị người khác để mắt đến cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Trần Lạc cảm thấy có lỗi với Pháp Vương, không để cho Pháp Vương ra thấy xe, thật không đáng.
Hai cái tang thi lao đến, Trần Lạc đạp mạnh một cước, đá văng hai cái tang thi ra xa.
“Mẹ nó, canh xe kiểu gì vậy? Cần ngươi để làm gì nữa?”
Tang thi: ???
Trần Lạc hùng hổ chửi mắng một tiếng rồi leo lên trên xe tải hạng nặng, đừng để ta biết là tên nào làm ra chuyện này.
Trần Lạc kiểm tra một chút, còn tốt, ngoại trừ cửa sổ xe thì tất cả mọi thứ đều bình thường.
Trần Lạc lái xe đến một con đường không có nhiều người qua lại gần đó, nếu có thể sử dụng xe tải hạng nặng thì dùng xe tải hạng nặng để tông vào tang thi, nếu không được thì hắn và Tô Đại Trụ sẽ nhảy xuống đánh giết tang thi.
Hơn một giờ, Trần Lạc đã có thể thu thập hơn ba trăm viên tinh hạch.
Trần Lạc vừa đánh giết tang thi vừa cố ý đến gần cư xá hiện tại của Mễ Linh và Mễ Lạp.
Sau khi thu hoạch được hơn năm trăm viên tinh hạch, Tô Đại Trụ thở hồng hộc, sau khi nghỉ ngơi một lúc thì Trần Lạc đi vào cư xá của Mễ Lạp.
Bây giờ là sáu giờ tối, sắc trời đã hơi sẫm màu rồi.
Trước lúc mạt thế xảy ra, Trần Lạc đặc biệt cho người kiểm tra thông tin về Mễ Linh và Mễ Lạp, không chỉ biết rõ những thứ yêu thích của hai người họ mà ngay cả địa chỉ nơi ở cũng được điều tra rõ ràng.
Khu chung cư này có tổng cộng mười sáu tòa nhà, mỗi toà có chín tầng, ước chừng có khoảng ba ngàn người sinh sống ở đây.
Sau khi mạt thế xảy ra, trong khu có thể còn được một ngàn người sinh sống cũng rất tốt rồi.
Vào trong khu chung cư, Trần Lạc quan sát xung quanh, bên trong khu chung cư này có ba cái siêu thị, đều là những siêu thị nhỏ có diện tích từ ba mươi đến năm mươi mét vuông.
Loại siêu thị này căn bản cũng không có được bao nhiêu vật tư.
Trần Lạc nhìn một chút thì phát hiện toàn bộ cả ba siêu thị này đều trống rỗng.
Điều này cũng bình thường, nhiều trường hợp cơn đói còn đáng sợ hơn tang thi, luôn có những kẻ lớn gan sẽ đi tìm nguồn vật tư.
Trần Lạc cười khẽ, như vậy càng tốt, nếu Mễ Linh và Mễ Lạp ở trong nhà không có gì ăn thì để xem các ngươi sẽ làm thế nào.
Vừa đi vừa giết tang thi, Trần Lạc đã đi đến lầu thứ tám, nhìn về phía phòng số 201.
Đây chính là nhà của Mễ Linh và Mễ Lạp.
Không có đèn, trong cư xá cũng không có bất kỳ nhà nào bật đèn vì đã mất điện.
Nhưng rèm cửa của phòng 201 đều được đóng lại.
Trần Lạc híp mắt, trong những tình huống bình thường, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi, thường có rất ít người kéo rèm cửa kín mít như vậy.
Lúc rời khỏi nhà cũng sẽ không kéo tất cả rèm cửa.
Lúc xảy ra mạt thế, chỉ cần có người ở nhà, nếu không phải là một kẻ ngu xuẩn thì cũng sẽ mở rèm cửa ra, bảo vệ tính mạng của mình.
Đương nhiên, không thể nào chỉ dựa vào mấy cách này để phán đoán Mễ Linh và Mễ Lạp có ở nhà hay không.
Có hai cách để lên lầu, một là thang máy, nhưng cái này không thể sử dụng được, hai là thang bộ.
Trần Lạc nhỏ giọng nói:
“Pháp Vương, ngươi đi ngửi xung quang xem có ai ở nhà không.”
Pháp Vương gật đầu, đây mới là việc mà một con chó nên làm.
Pháp Vương muốn lên lầu nhưng tai phải còn lại của nó bỗng nhiên giật giật, sau đó hạ thấp cơ thể, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Pháp Vương giống như một con thỏ, lập tức lao vào một bụi cây ở bên cạnh.