Chương 51 - Trông Mong Vào Người Khắc Còn Chẳng Bằng Dựa Vào Chính Mình
Hắn chở Mễ Lạp và Mễ Phạn trên chiếc xe tải hạng nặng của mình, thân xe tải hạng nặng dày dặn cứng cáp mang đến cho Mễ Lạp cảm giác an toàn, cô cũng yên tâm nhiều về lần tìm kiếm vật tư này.
Gần đây có một trung tâm mua sắm lớn, cũng là cái duy nhất ở gần đây, lầu hai lầu ba là siêu thị, vật tư ở đó chắc chắn sẽ không thiếu.
Vật tư không phải là thứ quan trọng nhất, chủ yếu là muốn đưa bồi dưỡng sự ăn ý với Mễ Lạp.
Trên xe, Trần Lạc hỏi Mễ Lạp:
“Mễ Lạp, nếu trong trung tâm thương mại gặp được người may mắn sống sót thì chúng ta phải làm sao?”
Mễ Lạp khẽ giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Với năng lực của anh Trần Lạc và anh Đại Trụ, có thể đánh giết không ít tang thi, nếu lúc đó vẫn còn có người sống sót thì bọn họ hoàn toàn có thể tự mình bỏ trốn vào lúc đó.
Ta quan sát thấy tốc độ của tang thi không quá nhanh, vẫn có thể chạy trốn được, dù sao chúng ta cũng không phải là chúa cứu thế, bọn họ vẫn nên dựa vào chính mình thì tốt hơn.”
Nếu không phải bây giờ hắn và Mễ Lạp vẫn chưa thân thiết với nhau, Trần Lạc thật muốn xoa đầu cô.
Nói rất đúng.
Trông mong vào người khác còn không bằng tự dựa vào chính mình, không cần thiết phải đặt hy vọng vào người khác.
Chẳng lẽ còn muốn ta hộ tống ngươi về đến tận nhà, rồi nuôi ngươi ăn uống đầy đủ nữa sao? Nếu có thời gian, sẽ để cho Mã Ngọc kể với Mễ Lạp về những trải nghiệm của cô.
Không lâu sau, họ đã đi đến con đường cạnh trung tâm mua sắm.
Có không ít xe bị chặn lại.
Trần Lạc quan sát xung quanh, cũng không thể dùng xe tải hạng nặng để nghiền nát tang thi, thứ nhất, nếu cần phải quay đầu thì sẽ rất bất tiện, thứ hai, gần trung tâm mua sắm có rất nhiều xe điện, còn có nhiều chỗ không được bằng phẳng, xe tải sẽ bị kẹt.
Chỉ có thể dựa vào nhân lực để tiêu diệt tang thi.
May mắn hôm nay không phải là cuối tuần, lúc mạt thế bùng nổ lại là buổi sáng, tang thi trong siêu thị và những con đường xung quanh cũng không nhiều, hơn nữa trung tâm mua sắm này không nằm ở khu đô thị tấp nập.
Giá trị lớn nhất của trung tâm mua sắm này thực chất là để lưu thông tuyến đường và tăng giá nhà xung quanh.
Trần Lạc nói:
“Mễ Lạp, chút nữa ngươi chỉ cần gia tăng sức mạnh cho ta một lần là được, không cần gia tăng sức mạnh cho anh Đại Trụ của ngươi, hắn không cần.”
Mặc kệ Mễ Lạp có gia tăng sức mạnh cho Tô Đại Trụ hay không, Tô Đại Trụ đều có thể dùng một gậy bổ vào đầu của tang thi.
Còn Trần Lạc, dị năng giả đạt đến cấp ba, mặc dù sức mạnh không bằng Tô Đại Trụ nhưng cũng không kém bao nhiêu, nếu không có Mễ Lạp gia tăng sức mạnh thì cũng có thể dùng một gậy đánh chết tang thi.
Sức mạnh của Mễ Lạp cũng có hạn, tốt hơn là gia tăng sức mạnh cho Tô Đại Trụ.
Trần Lạc đưa cho Mễ Lạp hai cái dùi cui điện để tự vệ.
Thấy Trần Lạc đột nhiên lấy đồ vật ra, Mễ Lạp rất ghen tị, pháp sư không gian cũng thật quá giỏi rồi.
Trần Lạc cũng lấy ra một cây sắt lớn, phối hợp với Tô Đại Trụ tiêu diệt tang thi.
Đối với Trần Lạc, dùi cui điện không có tác dụng quá lớn, qua một khoảng thời gian thì hiệu quả sẽ càng lúc càng kém.
Mễ Lạp kinh ngạc nhìn Trần Lạc và Tô Đại Trụ dễ dàng tiêu diệt tang thi, hai người này thật mạnh.
Nếu không có ta, bọn họ cũng có thể nhẹ nhàng thu hoạch được vật tư ở nơi này.
Đột nhiên, Pháp Vương giống như nhận ra được cái gì đó, một quả cầu nhỏ bay ra từ trong miệng nó, thoáng chốc xuất hiện vô số quả cầu lôi điện phát ra ánh sáng.
Quả cầu lôi điện này bay đến nơi tập trung của lũ tang thi, bất ngờ phát nổ khiến bốn cái tang thi chết ngay lập tức.
Pháp Vương đắc ý liếc nhìn Mễ Phạn, con mèo như ngươi có thể làm được vậy không?
Thành thật mà nói, Mễ Phạn cũng thoáng kinh ngạc, tuy thua năng lực nhưng không thể thua khí thế, ngoài mặt nó giả bộ tỏ ra vẻ khinh thường.
Trần Lạc thực sự nó không nên lời, quả cầu lôi điện này của Pháp Vương có phải bị Mễ Phạn kích thích phát ra trước khi nó kịp nhận ra hay không? Nhưng sức mạnh gia tăng không lớn, bởi vì quả cầu lôi điện tiêu hao nhiều năng lượng hơn so với hồ quang điện.
Lầu một của trung tâm mua sắm chủ yếu buôn bán quần áo, số lượng nhân viên của cửa hàng còn nhiều hơn khách hàng.
Lầu hai là khu đồ ăn vặt, lầu ba là khu đồ tươi sống, số lượng tang thi nhất định sẽ nhiều hơn một chút.
Đi đến lầu hai, Trần Lạc nói:
“Pháp Vương, ngươi đi dẫn dắt tang thi, tiêu diệt từng nhóm một.”
Nếu cả trăm tang thi cùng tụ tập lại, Trần Lạc cũng chỉ có thể bỏ chạy.
Trần Lạc và Tô Đại Trụ phải mất hơn năm phút mới có thể dọn dẹp sạch sẽ tang thi ở lầu hai.
Sức mạnh của Mễ Lạp cũng hoàn toàn trống rỗng, sức mạnh gia tăng cho Trần Lạc cũng chỉ có thể kéo dài được hai phút.