Chương 52 - Lần Đầu Tiên
Mễ Phạn đã tìm được nơi cất giữ cá khô nhỏ trong khu ăn vặt, năn nỉ Trần Lạc giúp nó mở túi đóng gói.
Trần Lạc dụ dỗ nói:
“Đừng nóng vội, ta có cá tươi ở đây, đợi chút nữa trở về với ta, ta sẽ làm cá kho cho ngươi.”
…
…
Mễ Phạn thật sự rất quan trọng với Mễ Lạp, vì nó, cô dám liều lĩnh cướp nó lại từ trong tay Trần Lạc.
Nếu không nhờ vào Mễ Phạn, Mễ Lạp cũng sẽ không dễ dàng leo lên thuyền giặc của Trần Lạc.
Chỉ cần nắm thóp được Mễ Phạn, Mễ Lạp có muốn chạy cũng khó.
Mễ Lạp không chạy được, này, thì Mễ Linh cũng không chạy được.
Ngoài ra, Trần Lạc cũng rất thích con mèo này, nó không chỉ rất đẹp, thông minh đáng yêu, năng lực còn rất đặc biệt nữa.
Trần Lạc cũng nhận ra được, dị năng mà Mễ Phạn thức tỉnh cũng không phải là hệ tinh thần thông thường.
Với năng lực đặc biệt là giao lưu tâm linh thì dị năng hệ tinh thần giai đoạn sơ kỳ không thể có được.
Ít nhất thì Trần Lạc cũng chưa từng thấy.
Tại sao Mễ Phạn vừa mới thức tỉnh dị năng đã có thể nắm giữ kỹ năng giao lưu tâm linh như vậy, Trần Lạc không thể hiểu được, thật sự là lần đầu tiên thấy.
Một con mèo quý hiếm như vậy, tại sao lại không thể cố gắng nắm nó trong lòng bàn tay chứ? Đây là một con mèo tham ăn, người khác muốn lấy lòng nó thì không phải điều dễ, nhưng Trần Lạc muốn bắt chẹt nó thì không phải là chuyện rất dễ dàng hay sao?
Quả nhiên, nghe thấy có cá kho, hai mắt Mễ Phạn phát sáng lấp lánh.
“Tốt quá là tốt, đã lâu lắm rồi ta không được ăn cá khô nhỏ, hiện tại đói bụng, ăn lót dạ trước đã.”
Trần Lạc mỉm cười giúp Mễ Phạn mở hộp cá phi lê nướng ra.
Mễ Lạc thì tập trung thu thập vật tư, ưu tiên các loại kẹo, những thực phẩm có hàm lượng calo cao như chocolate, vào thời điểm này, cô cũng không ngại việc ăn những thứ này sẽ khiến mình tăng cân.
Nhìn các hàng đồ uống, Mễ Lạp suy nghĩ một chút, lựa chọn lấy nước suối, đồ uống quá ngọt, cũng không thể giải khát mà càng uống sẽ càng khát.
Đột nhiên, có một bóng người vô cùng mập mạp xuất hiện do bị kệ hàng che chắn, Mễ Lạp vẫn chưa phát hiện ra.
Hơn nữa, bóng người mập mạp này còn cố tình bước đi nhẹ nhàng, cố gắng không phát ra âm thanh.
Càng trùng hợp hơn, khi bóng người mập mạp này bước từ lầu ba xuống, Pháp Vương đang đi tuần tra ở nơi khác, nên không thể kịp thời phát hiện ra thứ đó.
Nhưng Pháp Vương cũng là người thứ nhất phát hiện ra bóng người kỳ dị này.
"Gâu gâu."
Pháp Vương lo lắng sủa cảnh báo, đồng thời nhanh chóng chạy về phía Mễ Lạc.
Có cảnh báo của Pháp Vương, Mễ Lạc mới kịp thời phát hiện vị khách không mời mà đến ở sau lưng mình.
Thấy mặt mũi của nó, lúc này cô bị doạ đến hoảng hồn bạt vía, mặt mày trắng bệch.
Thân hình này cao cũng phải hơn hai mét, cả người như một viên thịt, gần như không thể thấy chân và cổ.
Cái bụng phình to bất thường gần như chiếm hết cơ thể.
Da trên người nó giống như lòng heo già đã nấu, vô cùng nhăn nheo, hơn nữa còn có màu hồng nhạt như da người.
Mặc dù tang thi nhìn rất đáng sợ, nhưng so sánh với bóng người mập mạp trước mặt này, thì có thể nói đám tang thi kia thật đáng yêu.
Khuôn mặt đáng sợ như vậy, bất cứ ai thấy lần đầu, cũng đều sẽ bị chấn động.
Mễ Lạp muốn chạy, nhưng lại bị vấp hai túi đồ ăn của mình.
Sau khi Pháp Vương sủa cảnh báo, nó cũng chạy về phía này, so với nhưng Trần Lạc lại đến trước nhanh hơn cả Pháp Vương.
Bởi vì hắn đã được Mễ Phạn nhắc nhở.
Mễ Phạn đang ăn cá thì đột nhiên dừng lại, nói với Trần Lạc đang vuốt ve nó rằng:
"Ta cảm giác được Mễ Lạp đang gặp nguy hiểm.”
Nhưng Mễ Phạn lại không thể nói được, nguy hiểm đến từ đâu.
Đương nhiên Trần Lạc sẽ không xem nhẹ chuyện này, nếu đã không biết nguy hiểm đến từ đâu, vậy thì hắn sẽ đi tìm Mễ Lạp.
Tang thi mập mạp cười nham hiểm nói:
“Đói quá, đói quá, để ta ăn ngươi đi.”
Mễ Lạp lảo đảo bò dậy, không chút do dự ném hai túi đồ ăn lớn mà mình vất vả sắp xếp nãy giờ vào con tang thi mập mạp kia, quay lưng bỏ chạy.
Vừa mới chạy, cô còn chưa hoàn hồn đã đụng phải Trần Lạc đang chạy tới.
Sau khi thấy con tang thi mập mạp, con ngươi của Trần Lạc co rút lại, nhưng lại bình tĩnh nói với Mễ Lạp:
“Trốn sau lưng ta đi, đừng sợ, có ta ở đây.”
Con tang thi mập đáng sợ kia vẫn còn ở gần đó, nhưng khi Mễ Lạp nghe thấy Trần Lạc nói câu này, không biết tại sao, trái tim cô đang đập kịch liệt, bắt đầu bình tĩnh lại một cách thần kỳ.
Mễ Lạp kinh ngạc nhìn người đang che chắn mình trước mặt, đôi vai không tính là đầy đặn, không biết tại sao lại có cảm giác an toàn.
Trần Lạc cũng không ngờ hắn sẽ gặp được một con đột biến thể ở đây.
Dù tính xác suất là một phần ngàn người đi chăng nữa, hắn giết nhiều tang thi như vậy, hiện tại gặp thêm một con khác thì cũng không có gì bất ngờ.