Chương 56 - Mèo Nhỏ Cặn Bã
Trần Lạc mỉm cười rồi nói:
“Mễ Lạp, đừng khách sáo, ta không có thói quen gắp đồ cho người khác, muốn ăn gì thì ngươi cứ việc gắp đi.”
Nói xong, Trần Lạc ăn một miếng lớn, hắn càng ăn nhã nhặn thì Mễ Lạp càng bị trói buộc theo, bản thân càng hào sảng thì Mễ Lạp mới thả lỏng hơn được.
Mễ Lạp trả lời lại với khuôn mặt ửng đỏ.
Hai đầu cá lư hấp đã khiến Mễ Phạn ăn đến mức no căng bụng, nó đang dùng móng vuốt xoa bụng để tiêu hóa.
Đột nhiên, Pháp Vương dùng móng vuốt chạm vào Trần Lạc, sau đó nó lại sủa về phía Mễ Phạn vài tiếng.
Pháp Vương nghĩ, cặn bã Mễ Phạn chỉ có sức chiến đấu là 5* không phải là không tốt, ít nhất cũng có thể phiên dịch giúp nó.
*Câu nói bắt nguồn từ truyện tranh Dragon Ball, Raditz đến Trái Đất bằng tàu vũ trụ.
Sau khi bước xuống, người Trái Đất đầu tiên anh gặp là một người nông dân.
Sức chiến đấu của người nông dân hiển thị là “5” trên máy dò của Raditz
*Câu nói bắt nguồn từ truyện tranh Dragon Ball, Raditz đến Trái Đất bằng tàu vũ trụ.
Sau khi bước xuống, người Trái Đất đầu tiên anh gặp là một người nông dân.
Sức chiến đấu của người nông dân hiển thị là “5” trên máy dò của Raditz
Pháp Vương nói:
“Mèo nhỏ cặn bã, phiên dịch cho Pháp Vương một lần đi, bảo chủ nhân là ta chán ăn thịt rồi tối nay ta muốn ăn cơm chan nước canh.”
Mèo nhỏ cặn bã? Ai là mèo nhỏ cặn bã cơ?
Mễ Phạn nổi giận, nó vốn định phiên dịch cho Pháp Vương là Pháp Vương muốn ăn cứt, nhưng nó nghe thấy vế sau là Pháp Vương chán ăn thịt đúng không? Mễ Phạn khó tin nói cho Mễ Lạp.
Mễ Lạp mở to hai mắt nhìn, Pháp Vương chán ăn thịt? Ngươi đang nói tiếng ư? A, thực sự không phải tiếng người.
Nghĩ lại, Mễ Lạp lập tức trở lại bình thường, anh Trần Lạc là người có bản lĩnh, hắn có thể làm chuyện quá sức kỳ lạ như thế sao?
Trần Lạc tự tay lấy chậu lớn ăn cơm của Pháp Vương, hắn đổ cơm vào nửa chậu rồi rưới một ít nước canh lên đó.
Mặc dù là một món cơm chan canh vô cùng đơn giản, nhưng đã là món ăn mà bây giờ vô số người dù có muốn cũng không thể cầu được.
Bình thường Mễ Lạp chỉ ăn một bát cơm, nhưng bữa cơm này, cô dứt khoát càn quét đến ba bát cơm.
Ăn nhiều quá, Mễ Lạp hơi xấu hổ cúi đầu.
Mã Ngọc mỉm cười, cô muốn tranh rửa chén với Mễ Lạp.
Im lặng một lúc, Mễ Lạp nói:
“Anh Trần Lạc, ở đây cũng khá lâu rồi ta cần phải quay về thôi, ta sợ lúc chị của ta quay về mà không thấy ta ở nhà sẽ lo lắng.”
Trần Lạc gật đầu.
Nhưng hắn không thể để Mễ Lạp một mình trở về được, hắn sợ cô không còn sống sót để trở về đến nhà.
Suy cho cùng cô cũng là một hệ phụ trợ, cô tự buff cho mình thì cố lắm cũng đối phó được hai con tang thi.
Chắc chắn phải đưa cô trở về.
Nhưng nếu đưa cô trở về, ngộ nhỡ lúc hắn không có ở đó, Mễ Lạp bị thương thì phải làm sao đây?
Kiếp trước, Mễ Lạp không sao cả nhưng bây giờ hắn xuất hiện có lẽ sẽ xảy ra hiệu ứng cánh bướm chăng?
Trần Lạc tiếp cận Mễ Lạp, thứ hắn coi trọng không phải là vẻ đẹp của cô, cũng không thể nói chắc chắn như thế được, đàn ông ở mọi lứa tuổi đều thích thiếu nữ 18 tuổi mà.
Quan trọng nhất là năng lực của Mễ Lạp.
Mễ Lạp không chỉ có thiên phú tốt mà năng lực hiểu biết của cô cũng tốt, có một số kỹ năng không phải đạt được cấp bậc là có thể nắm vững.
Mễ Lạp là dị năng giả hệ ánh sáng duy nhất hiểu rõ Phục Hoạt Thuật, Trần Lạc cũng vậy.
Mặc dù cũng có những dị năng giả hệ không gian khác, nhưng Trần Lạc lại là người duy nhất hiểu rõ Hư Không Dịch Chuyển.
Tầm quan trọng của Phục Hoạt Thuật chẳng cần nói cũng biết, Mễ Lạp không thể sai sót.
Mễ Phạn, nói thật thì nó có năng lực có thể dự đoán trước, gặp cát ngừa hung? Có thể nhận ra được mục tiêu có ý tốt hay ý xấu.
Đây là cũng một cấp bậc báu vật quốc gia.
Nghĩ đến đây, Trần Lạc ra quyết định, hắn phải theo sát bảo vệ tốt Mễ Phạn và Mễ Lạp.
Để Mễ Lạc đến bên hắn là không thể nào, vì cô phải đợi chị của cô nữa.
Trần Lạc cũng phải đợi Linh Diễm Cơ Mễ Linh nữa.
Thế thì không bằng hắn tự chuyển đến đó, nghĩ đến đây Trần Lạc nói:
“Mễ Lạp, ta ở đâu không quan trọng, hay là ba người chúng ta, Đại Trụ và chị Ngọc chuyển đến chỗ ở của ngươi nhé? Gần chỗ của ngươi chắc chắn có phòng không có người ở, bọn ta sẽ chuyển đến đó ngay, hai bên cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
Đầu tiên Mễ Lạp ngẩn ngơ, sau đó cô cực kỳ ngạc nhiên và vui mừng.
“Được.”
Thế này thì sao lại là chăm sóc lẫn nhau được, rõ ràng là anh Trần Lạc chăm sóc ta.
Trần Lạc mỉm cười nói:
“Đại Trụ, chị Ngọc, hai người thu dọn một chút đi, chúng ta chuẩn bị chuyển nhà.”
Trần Lạc là trung tâm tuyệt đối của đoàn đội, mặc dù Mã Ngọc hơi không muốn rời khỏi môi trường vừa mới quen thuộc được một chút, nhưng cô vẫn không chút do dự đồng ý.
…
Việc chuyển nhà chỉ là tạm thời, chỗ ở của Mễ Lạp cũng không thích hợp để định cư, càng không thích hợp để coi như là điểm tụ tập.
Chuyện chuyển nhà đối với dị năng giả hệ không gian như Trần Lạc mà nói chẳng phải quá dễ dàng ư? Có thứ gì cần mang đi thì cứ thẳng tay vứt vào không gian dị năng là được.