Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 64 - Chia Tay

Chương 64 - Chia Tay


"Ngươi cũng biết con người muốn tồn tại khó khăn thế nào, đúng không? Mà thằng nhãi này còn lấy lương thực đổ cho chó ăn, như vậy chẳng phải quá lãng phí sao?"
Vương Tân Võ nói chen vào:
"Suốt dọc đường đi chúng ta ăn gì uống gì, ngươi cũng tự mình trải qua rồi, phải chịu tội rất nhiều, ngươi cũng biết rõ mà, tình hình thế giới đã như này rồi mà còn nuôi chó cái gì, chúng ta ăn nó để cải thiện bữa ăn không được sao?"
"Chúng ta cũng không ăn mảnh, mọi người cùng ăn cơ mà."
Mễ Linh mệt lòng, chuyện như vậy đã trả qua bao nhiêu lần, mục đích ban đầu là cái gì, trên đường đi các người có đóng góp bao nhiêu công sức, chính các người không tự biết hay sao?
Cô không còn kiên nhẫn nữa, vốn định sau khi ăn cơm xong mới nói chia tay, nhưng hiện giờ ai đi đường nấy thôi.
"Các ngươi tự đi tìm một phòng ở không có người trong khu chung cư này đi, về sau mọi người tự đi mà kiếm sống, tay làm hàm nhai, đừng có quấy rầy lẫn nhau."
Chia tay?
Trương Chấn và Vương Tân Võ ngẩn người ra, sau đó nổi giận nói:
"Mễ Linh, ngươi có lương tâm không vậy, ta đã mạo hiểm cả tính mạng đi theo hộ tống ngươi, giúp ngươi tìm em gái, hiện tại ngươi tìm được em gái rồi, lại muốn qua cầu rút ván đuổi chúng ta đi, ngươi có còn lương tâm không thế?"
"Không ngờ ngươi nhìn có vẻ xinh đẹp mà trong lòng lại độc ác đến thế."
Mễ Linh hoàn toàn không thèm phản bác lại lời hai người này nói, gật đầu cái có cái không:
"Ừ ừ, ta là người độc ác tàn nhẫn thế đấy, các ngươi mắng xong chưa? Mắng xong rồi thì đi đi."
Bởi vì Mễ Linh quá xinh đẹp, dáng người cũng quyến rũ bốc lửa, cho nên có vô số người ghen ghét cô, thèm thuồng nhưng không chiếm được cô, bọn họ đi châm ngòi thổi gió, vu oan giá họa nói xấu cô khắp nơi.
Bị bao nuôi, đi phẫu thuật thẩm mỹ, làm vợ bé, đủ mọi lời đồn đãi vớ vẩn không kể hết.
Huống chi cô chỉ có một đứa em gái cùng sống nương tựa vào nhau, nếu Mễ Linh không có tính cách kiên cường, thì chỉ sợ cô đã bị vùi dập từ lâu.
Không phải là Mễ Linh không biết tri ân báo đáp, mà thật sự là, chậc, tức nổ phổi rồi.
Rốt cuộc là các người hộ tống ta, hay là ta hộ tống các người vậy?
Nếu không có các ngươi, trên đường đi ta cũng sẽ không phải vất vả gian nay đến thế.
Mễ Linh không thèm phản bác, lại trực tiếp thừa nhận, làm cho hai người Trương Chấn và Vương Tân Võ không biết phải nói thế nào.
Bọn họ há hốc mồm ra.
Mễ Linh lạnh lùng nói:
"Mau cút đi, nếu không đừng trách ta độc ác."
Trương Chấn tức điên lên, muốn giơ tay tát Mễ Linh, mới chợt nhớ tới cả hắn lẫn Vương Tân Võ gộp lại cũng không phải là đối thủ của Mễ Linh.
Trên đường đi, bọn họ gặp phải năm người sống sót khác, mấy người đó thấy Mễ Linh mới nảy lòng tham muốn cướp sắc, bọn họ đang chuẩn bị chạy trốn, ai ngờ thấy Mễ Linh nhanh nhẹn lấy một địch năm, xử lý năm người kia.
Vương Tân Võ gật đầu:
"Được, Mễ Linh, coi như ngươi lợi hại, cứ chờ đấy."
Chỉ một mình Mễ Linh thôi bọn họ đã không đối phó được, huống chi trong phòng này còn có hai nữ một nam, thêm một con chó nữa.
Mễ Linh thật sự dám giết người.
Nhưng bọn hắn đúng là ngu ngốc, trước khi đi còn dám nói lời hung ác.
Trần Lạc vỗ đầu Pháp Vương, hất mặt ý bảo phương hướng của hai người kia, nhỏ giọng nói:
"Để bọn hắn chết xa chỗ này ra, nếu không chúng ta còn phải đi nhặt xác cho bọn hắn."
Pháp Vương chạy chậm xuống lầu, đi theo hai người.
Mễ Linh vẫn chưa đủ tàn nhẫn, rõ ràng đã trở mặt thành thù với hai người này rồi, lại còn không ra tay xử lý triệt để.
Mễ Linh nhìn Pháp Vương, không thể hiểu nổi, nó chạy xuống đưa thịt chó miễn phí à?
Pháp Vương đi xuống lầu, thấy hai người kia đi vào căn hộ bên cạnh, không còn cách khác, trực tiếp diệt luôn hai người các ngươi vậy.
Dùng miệng cắn hai người này, quá ghê tởm.
Vương Tân Võ oán hận nói:
"Đồ gái điếm thối tha, không làm chết ả, ta thề không làm người."
Trương Chấn gật đầu đồng ý.
Đột nhiên, phía sau phát ra một tiếng vang, hai người vui mừng phát hiện có thịt chó dâng đến trước mặt.
Bọn họ không đối phó với Mễ Linh, chẳng lẽ còn không đánh chết được một con chó sao.
Nhưng....
Sao con chó này lại có thể sử dụng dị năng được vậy?
Trương Chấn và Vương Tân Võ đều thức tỉnh dị năng, dù sao tận thế đã bắt đầu hơn mười ngày trời, một người là hệ lực lượng, một người là hệ băng.
Nhưng năng lực của cả hai mới đến bậc một, là loại tay mơ vừa mới thức tỉnh.
Pháp Vương há miệng, một quả cầu lôi điện vọt về phía hai người.
Quả cầu lôi điện nổ tung bên cạnh hai người.
Năng lực của Pháp Vương đã đến đỉnh của cấp hai, sắp đột phá lên cấp ba, hơn nữa còn đang trong trạng thái tức giận, lực lượng ngưng tụ trong quả cầu lôi điện lớn hơn bình thường nhiều.
Cho nên hai người đang đứng chung một chỗ nháy mắt bị nổ chết.
Xin chào ngươi, tạm biệt nhé.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất