Chương 65 - Ta Ăn Hơi Nhiều
Pháp Vương khinh thường hừ một tiếng, loại bản lĩnh như vậy mà cũng đòi ăn thịt chó?
Giải quyết hai người này xong, Pháp Vương nghênh ngang đi về nhà.
Trong nhà, Mã Ngọc đã nấu xong cơm.
Tuy chỉ là một nồi cơm bình thường, nhưng cũng tỏa ra mùi hương làm cho Mễ Linh không chịu đựng nổi.
Đã nhiều ngày cô không được ăn đồ ăn nấu chín rồi.
Mễ Linh trực tiếp xới một bát cơm đầy ắp, chỉ có cơm không, một cọng rau cũng không có.
Mã Ngọc không nấu nhiều cơm lắm, chỉ đủ ba bát cơm bình thường, nhưng cũng không phải là ít, ngày thường Mễ Linh cũng chỉ ăn được một bát.
Kết quả, Mễ Linh đã ăn sạch sẽ ba bát cơm này.
Mọi người đứng nhìn Mễ Linh ăn, Mễ Lạc cũng đau lòng vô cùng, chị gái của cô đáng thương quá.
Mễ Linh buông đũa xuống, thỏa mãn nói:
"Thật ngại quá, ta ăn hơi nhiều, nhưng các ngươi yên tâm, có ta ở đây thì chuyện tìm kiếm đồ ăn không phải là chuyện khó."
Mễ Linh định đi đến từng nhà để tìm gạo, bột mì linh tinh, cô nhất định sẽ không để cho Mễ Lạc bị đói.
Mễ Lạc ăn bao nhiêu đồ của Trần Lạc, cô sẽ trả lại gấp đôi.
Trần Lạc à một tiếng:
"Ngươi ăn xong rồi hả? Vậy giờ đến lượt chúng ta ăn cơm."
…
Hừ, chỉ khi nào Mễ Linh giống như Mễ Lạp, gọi hắn là anh trai, nghe lời hắn, thì Trần Lạc mới cho cô được hưởng ké cơm ngon rượu say với mình.
Nếu không, ta cũng không thèm bạc đãi ngươi, cứ ăn cơm trắng đi.
Hiện giờ ngươi còn chưa phải là người của anh đây!
Dựa vào bản lĩnh của Mễ Linh, cho dù Trần Lạc không cho thì Mễ Linh vẫn có thể tìm được gạo và bột mì, chỉ là trên đường đi không có nhiều thời giờ để cô đi tìm thôi.
Mễ Linh sửng sốt, các người chưa ăn à?
Cô đỏ mặt lên, nói:
"Xin lỗi nhé, ta đã ăn hết cơm của mọi người rồi, có còn đủ gạo không? Nếu không có gạo thì hiện tại tôi sẽ đi tìm luôn cho."
Mã Ngọc cười thầm, chỉ một tí gạo như vậy đủ nhét kẽ răng cho bọn họ chắc?
Hơn nữa còn là loại gạo không vo sạch, đưa cho Trần Lạc hắn cũng không thèm ăn.
Trần Lạc vẫy vẫy tay nói:
"Không cần, chúng ta có đồ ăn, còn có rất nhiều."
"Chị Ngọc, chị đến đây, ta đọc thực đơn để chị làm."
Trần Lạc đi tới chỗ tủ lạnh, đặt đồ ăn chuẩn bị cho trưa nay vào trong tủ lạnh.
"Chị Ngọc, bây giờ không ăn nướng BBQ nữa, hôm nay chúng ta ăn đậu phụ Ma Bà, cải xào cay, sợi khoai tây chua cay, thịt xối mỡ, gà ủ ớt, tôm hấp dầu, thanh cua cay, cải trắng xào thịt bò."
"Làm thêm một bát canh cà chua trứng nữa là được."
Mã Ngọc gật đầu nói:
"Nhưng, nếu hiện tại mới làm thì phải hơn một giờ nữa mới xong."
Trần Lạc cười nói:
"Không sao cả, làm từng món rồi mang lên ăn luôn là được."
Nấu ăn là nhiệm vụ chính của Mã Ngọc, cô cảm thấy làm nhiều hay làm ít món cũng không có vấn đề gì cả, thậm chí còn muốn làm càng nhiều cho bớt rảnh rỗi.
Trần Lạc lại nói với Mễ Lạp:
"Mễ Lạp, đi thôi, về phòng của ngươi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Mễ Lạp à một tiếng, ngoan ngoãn đứng lên khỏi sô pha, đi theo Trần Lạc về phòng mình.
Mễ Linh nhíu mày, trai đơn gái chiếc cùng ở chung một phòng.
Nhưng cô đang có mặt ở đây, chắc tên Trần Lạc này cũng không dám giở trò chống tường gì đó với em gái cô đâu nhỉ?
Nếu hắn muốn làm thì e rằng đã làm từ lâu rồi, không phải chờ đến lúc này.
Đợi lát nữa cô sẽ để dành chút thời gian để tâm sự với Mễ Lạp, tìm hiểu xem cái tên anh trai Trần Lạc này là người thế nào.
Trần Lạc dẫn Mễ Lạp đi tới ban công trong phòng.
Mễ Lạp đứng ở góc tường, Trần Lạc chống một bàn tay lên tường, dùng đúng tư thế chống tường để nói chuyện với Mễ Lạp.
Sắc mặt Mễ Lạp hơi đỏ ửng lên.
Trần Lạc nói:
"Mễ Lạp, đi theo anh trai có phải là không cần lo ăn lo uống, muốn ăn muốn uống cái gì cũng có không?"
Mễ Lạp gật đầu.
"Vậy có phải lúc ở bên cạnh anh trai rất an toàn, không cần phải sợ hãi gì không?"
Mễ Lạp lại gật gật đầu.
Trần Lạc mỉm cười xoa đầu Mễ Lạp:
"Đó là bởi vì Mễ Lạp ngoan ngoãn nghe lời, lại còn tài giỏi, cho nên anh trai mới đối xử tốt với ngươi như thế, nhưng đó là ngươi thôi, còn chị gái ngươi thì sao, cô ấy sẽ nghe lời ta nói không?"
Mễ Lạp lập tức suy nghĩ, chị gái cô vốn là người rất có chủ kiến, lại không thân quen gì với Trần Lạc, cho nên có lẽ chị ấy sẽ không chịu nghe lời Trần Lạc nói đâu.
Trần Lạc lại nói:
"Mễ Lạp, ta hỏi ngươi, giữa ta và chị gái ngươi, nếu phải chọn ra một người để làm đội trưởng, thì ai có thể lãnh đạo mọi người, để chúng ta sống tốt hơn?"
Nghe thấy câu hỏi này, Mễ Lạp hoàn toàn không cần phải suy nghĩ.
"Đương nhiên là anh Trần Lạc rồi."
Chị gái từ trường học, trải qua trăm cay ngàn đắng mới về được đây, người giống như là quỷ đói đầu thai, ngay cả cơm gạo trắng không vo sạch cũng có thể ăn liền ba bát.