Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 66 - Vấn Đề

Chương 66 - Vấn Đề


Mễ Lạp thấy vậy đau lòng không thôi.
Mà anh Trần Lạc thì sao, con Pháp Vương mà hắn nuôi còn ăn thịt đến phát ngán.
Chị gái sống còn không bằng cả con Pháp Vương, không, không thể so sánh thế được.
Từ sau khi gặp anh Trần Lạc, ta đã không phải chịu đói nữa.
Còn chị gái, chính chị ấy còn chưa thể chăm sóc tốt cho bản thân được, sao có thể lãnh đạo mọi người được?
Cho nên, vấn đề này còn phải nghĩ nhiều sao?
Nếu Mễ Linh biết trong đầu Mễ Lạp nghĩ thế nào, chỉ sợ sẽ tức đến nổ phổi mất.
Trần Lạc cười ha ha nói:
"Cho nên, trước tiên chúng ta cần phải bắt chị gái ngươi, chậc."
Trần Lạc vốn định nói phải dạy dỗ cho nghe lời, nhưng hình như nói thế quá ác độc.
"Chậc, cho nên cần phải bắt cô ấy phục tùng ta, nến không đến lúc quan trọng, ý kiến của ta và chị gái ngươi bất đồng, giữa chúng ta xảy ra tranh chấp, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng không thể cứu chữa được, đến khi đó thì đã muộn rồi."
Mễ Lạp trịnh trọng gật đầu:
"Đúng thế, cần phải bắt chị gái nghe theo ngươi."
Trần Lạc cười nói:
"Trước khi chị gái ngươi chịu phục tùng ta, thì ta sẽ không chia sẻ đồ vật của mình cho cô ấy, nếu không chị gái ngươi ăn đồ của ta, uống nước của ta, lại còn phản kháng ta, vậy chẳng phải ta phải chịu tội sao?"
Mễ Lạp cảm thấy rất đúng.
Trần Lạc vừa lòng vỗ vai Mễ Lạp:
"Cho nên, đợi lát nữa cứ để cô ấy nhìn chúng ta ăn uống, đến khi nào nghe lời thì ta mới cho cô ấy ăn, nhớ, chúng ta làm như vậy là vì tốt cho cô ấy thôi."
Mễ Lạp phụ họa:
"Tất cả là vì tốt cho chị gái."
Trần Lạc tẩy não xong, vui vẻ ra khỏi phòng với Mễ Lạp.
Lúc này Mễ Linh đã cảm giác được có chuyện gì đó không thích hợp, tại sao trong phòng bếp lại có mùi hương thơm như vậy?
Nhìn Mã Ngọc lấy từng món trong tủ lạnh ra, lại nhìn bình ắc quy bên cạnh, Mễ Linh mới phát hiện thì ra tủ lạnh vẫn còn dùng được.
Mã Ngọc liếc mắt nhìn Mễ Linh một cái, Trần Lạc đã nói không cho cô ăn, chứ không nói không cho cô xem.
Giống như là cố ý để cho cô thấy, bởi vì những lúc bình thường Mã Ngọc sẽ đóng cửa phòng bếp lại, để phòng ngừa mùi dầu khói xông ra ngoài.
Mễ Linh kinh hãi nói:
"Sao lại lấy nhiều thứ như vậy? Ngươi đang định làm mấy món? Hiện tại không phải trước kia, nấu một món là được, tin ta đi, về sau có muốn ăn mấy thứ này cũng không thể ăn được đâu."
Mã Ngọc à một tiếng:
"Trần Lạc dặn ta làm, hắn muốn nấu bao nhiêu món ta cũng không quyết định được."
Mễ Linh lật đật chạy đến trước mặt Trần Lạc nói:
"Trần Lạc, quá lãng phí, có ăn được hết thì cũng không thể nấu thế được, ăn hết rồi ngày mai lấy gì mà ăn?"
Trần Lạc cười ha ha:
"Hôm nay ngươi và Mễ Lạp gặp lại, Mễ Lạp vui vẻ, cho nên cần phải làm một bữa chúc mừng."
Mễ Linh ngây người:
"Nhưng cũng không thể làm như vậy chứ, quá lãng phí."
Trần Lạc vẫy tay nói:
"Đây là đồ của ta, ngươi đừng có can thiệp vào."
Thấy không khuyên bảo được hắn, Mễ Linh cũng không tiếp tục khuyên nữa.
Chỉ thầm hận lúc nãy mình đã ăn nhiều quá, tuy đang thèm muốn chết, nhưng sợ là bụng không chứa nổi nữa.
Nhiều đồ ăn như vậy, chắc chắn bọn họ không ăn hết được.
Hình như có rất nhiều món là đồ ăn ta yêu thích, đã lâu rồi không ngửi thấy mùi ớt cay thế này.
Tên Trần Lạc này cũng không tồi, có thể bỏ ra nhiều đồ ăn ngon như vậy để chúc mừng ta và Mễ Lạp gặp lại nhau.
Được mang lên trước tiên là đậu phụ Ma Bà và thịt xối mỡ, mùi hương cay nồng tỏa khắp phòng khách.
Tay nghề của Mã Ngọc cho dù là trước khi mạt thế đến cũng khó có thể ăn được, chứ đừng nói là hiện tại.
Mễ Linh chỉ ngửi một chút thôi là nước miếng đã chảy khắp miệng, bụng lại bắt đầu réo lên.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Mễ Linh hung hăng nuốt nước miếng.
Mọi người chắc là đang đợi đồ ăn được bê lên hết mới ăn, giống như là lúc bạn bè tụ tập, vừa chơi điện thoại, nói chuyện phiếm, vừa chờ đợi.
Mễ Linh không ngừng thầm nhủ trong lòng, đừng nóng vội, chỗ đồ ăn này lại không mọc cách bay đi được.
Theo tốc độ bưng đồ ăn lên thì cô sắp được ăn rồi.
Nếu có tang thi dám đến quấy rối, cô nhất định sẽ bổ sống chúng nó ra.
Cuối cùng, tám món ăn đã đã bưng lên hết, chỉ còn lại món canh cuối cùng.
Lúc này Mễ Linh đã đứng ngồi không yên, nhưng vẫn làm ra vẻ ta không thèm, ta không vội.
Trần Lạc mở tủ lạnh, lấy bốn chai trà lạnh mang lên bàn ăn.
Mễ Linh thầm kỳ quái, có năm người, phải lấy năm chai mới đúng, chẳng lẽ không có đủ?
Vậy ta không uống cũng được, ta có thể chỉ dùng bữa thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất