Chương 77 - Tỷ Thí
Sáng sớm hôm sau, Mễ Linh bất mãn nói:
"Có phải ngươi cố tình sai con chó của ngươi nửa đêm nửa hôm sủa inh ỏi để đánh thức ta, làm ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của ta, khiến cho ta không đánh thắng được ngươi không?"
Pháp Vương ai oán liếc nhìn 3 một cái, lúc ấy nó thật sự bị dọa suýt chết.
Trần Lạc cười:
"Ngươi đã coi trọng bản thân mình quá rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi chúng ta có thể đánh một trận.
Ánh mắt Mễ Linh sáng lên, không cần phải đợi đến ngày mai?
Ăn cơm? Đó mà gọi là ăn cơm hả, thứ các ngươi ăn mới gọi là cơm, còn cái ta ăn chỉ là đồ chống đói thôi.
Sáng hôm nay Mã Ngọc làm bánh bao xá xíu, bánh tart trứng, trứng chiên, súp cay Hà Nam.
Hu hu, ngày thường ta còn không được ăn ngon như vậy.
Chỉ cần đánh thắng Trần Lạc, về sau hắn phải nghe lời ta.
Mễ Linh xác nhận lại:
"Có phải ta thắng ngươi là ngươi sẽ nghe lời ta không?"
Trần Lạc gật đầu:
"Đương nhiên rồi, nhìn ngươi có vẻ tự tin vào bản thân, hay là chúng ta đặt cược thêm một chút?"
Mễ Linh lập tức trở nên cảnh giác, tuy cô chưa từng nhìn thấy Trần Lạc ra tay, nhưng mọi người lúc nào cũng làm ra vẻ Trần Lạc rất lợi hại, cô không biết chắc tỉ lệ chiến thắng của mình là bao nhiêu.
Chẳng qua là không còn cách nào khác, cho nên mới quyết định tỷ thí với Trần Lạc một trận.
Mễ Linh quyết đoán lắc đầu.
Có điều lại nghe thấy Trần Lạc nói:
"Trong vòng ba giây, ta sẽ khiến cho cô thua tâm phục khẩu phục, nếu không được thì coi như cô thắng."
Chỉ cần ba giây là có thể đánh bại ta?
Mễ Linh nổi giận, đúng là ngươi có thể rất lợi hại, nhưng chẳng lẽ ta không thể duy trì nổi ba giây sao?
Lúc bắt đầu tỷ thí, hai bên sẽ đứng cách nhau ít nhất ba mét đúng không?
Chỉ cần ta không muốn đối đầu trực diện với ngươi, tránh né một chút là có thể chịu đựng được ba giây.
Tô Đại Trụ kinh ngạc nhìn Trần Lạc một cái, chẳng lẽ ngươi định ra tay tàn nhẫn?
Kiểu như chém một nhát xuống là giết chết Mễ Linh, nhưng mà chuyện đó là không có khả năng, đúng không?
Mễ Linh dò hỏi:
"Khoảng cách lúc bắt đầu tỷ thí là bao nhiêu?"
Trần Lạc nói:
"Khoảng hai mươi mét."
Khoảng cách càng xa thì Mễ Linh càng dễ cắn câu hơn.
Mễ Linh cười lạnh, lúc bắt đầu tỷ thí ta sẽ lập tức lùi về phía sau, ta cũng không tin ngươi đánh được ta.
"Vậy định đặt cược thêm cái gì?"
Trần Lạc cười khà khà:
"Đơn giản, chỉ cần ngươi chổng mông lên cho ta đá một cái là được."
Mễ Lạp:
"..."
Tại sao lại muốn đá mông chị gái cô?
Mễ Linh sửng sốt, hỏi:
"Thế ngươi thua, ta cũng đá ngươi một cái?"
Trần Lạc xua tay nói:
"Ngươi có thể đá ta đến chết cũng được, muốn đá bao nhiêu thì đá, hoặc là ngươi có yêu cầu gì ta cũng sẽ làm cho ngươi."
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Trần Lạc là phía bị hại nhiều hơn, đây là trận tỷ thí không bình đẳng, nhưng mà Trần Lạc lại cực kỳ tin tưởng, ngày hôm qua hắn đã tăng lên cấp bốn, hơn nữa còn có kỹ năng từ kiếp trước, sao có thể bại dưới tay Mễ Linh được?
Chuyện đó không thể nào xảy ra được.
Mễ Linh hơi do dự, việc này đúng là quá kỳ dị, cô có nên đồng ý không?
Nhưng nếu cô thua cùng lắm chỉ cho hắn đá một cái là được, tuy hơi mất mặt, nhưng nguy hiểm lớn tương đương với lợi ích lớn, điều kiện gì cũng chấp hết.
Mễ Linh gật đầu:
"Được, ta đồng ý."
Trần Lạc thầm chống tay ngửa mặt cười lớn, cuối cùng hắn cũng có cơ hội đường đường chính chính báo thù, nếu không về sau thu nhận Mễ Linh rồi, làm gì còn cơ hội để đá mông cô nữa?
Trần Lạc nói:
"Đại Trụ, Mễ Lạp, các ngươi phải làm nhân chứng cho ta, ai chơi xấu người đó là chó."
Pháp Vương: Ta còn đang nể mặt ngươi là chủ nhân của ta, nếu không ta sẽ xông lên cắn chết ngươi, chơi xấu là mèo không được sao? Cứ nhất định phải là chó chắc?
Mễ Linh mãnh liệt yêu cầu tỷ thí ngay bây giờ, đợi tỷ thí xong là cô có thể ăn bữa sáng.
Sao Trần Lạc có thể từ chối được?
Hai người đi lên sân thượng, diện tích của sân thượng rất lớn, gần bằng một sân đấu bóng rổ.
Trần Lạc và Mễ Linh đứng cách nhau 20 mét.
Mễ Linh thầm nghĩ ta không thèm đối đầu trực diện với hắn, chỉ cần kéo dài được ba giây là chiến thắng, tuy làm như vậy hơi mất mặt, nhưng mà chuyện này là do chính miệng hắn nói, không thể trách cô được.
Dù sao ta cũng không thể cho hắn đá đít mình thật, đúng không?
Làm vậy quá mất mặt.
Cho nên không còn cách nào khác, chỉ có thể làm chuyện vô sỉ một chút.
Mễ Lạp làm trọng tài, ra hiệu một hai ba.
"Bắt đầu."
Mễ Linh nhìn chằm chằm vào Trần Lạc, chỉ cần Trần Lạc có động tác là cô sẽ lập tức tránh né.
Giây tiếp theo, đồng tử trong mắt Mễ Linh rụt lại, Trần Lạc đã biến mất rồi?
Sao có thể, cô đã nhìn không bỏ sót một động tác nào của hắn cơ mà.
Hắn ẩn thân?
Mễ Lạp và Tô Đại Trụ cũng há hốc miệng ra, vẻ mặt kinh hãi không thôi.
Mễ Phạn rất đắc ý, thân là con mèo bên gối Trần Lạc, ta đã biết được chuyện này đầu tiên.