Chương 78 - Năng Lực
Bởi vì Trần Lạc đã đột ngột xuất hiện ở sau lưng Mễ Linh, mà Mễ Linh lại hoàn toàn không hề hay biết gì cả.
Tận đến lúc Trần Lạc dùng tay bóp chặt lấy cổ Mễ Linh, lúc này Mễ Linh mới ngây người ra không thể tin tưởng nổi.
Mễ Linh phản ứng lại, theo bản năng chộp lấy tay Trần Lạc muốn đánh đòn ném qua vai, nhưng không có tác dụng gì.
Sức lực của cô không thể so với Trần Lạc, thân thể Trần Lạc không thể động đậy.
Đồng thời, Trần Lạc dán sát đầu vào tai Mễ Linh, thổi nhẹ một hơi vào tai cô.
"Mễ Linh, ngươi thua rồi nha."
Nếu Trần Lạc không dùng tay không, mà dùng một con dao sắc nhọn cắt qua yết hầu của Mễ Linh, vậy thì lúc này Mễ Linh đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Sắc mặt Mễ Linh trở nên khó coi, khoảng cách hoàn toàn không phải là vấn đề, đây là loại năng lực gì vậy?
Hệ không gian nháy mắt di động?
Đây là loại năng lực mà con người có thể dùng được sao?
Có thể phát ra ngọn lửa, băng nhọn, lôi điện, những cái này vẫn còn nằm trong phạm vi lý giải được.
Nhưng đột phá hạn chế không gian, di động tức thì, vậy thật đúng là không thể tưởng tượng được.
Giống như phép thuật là cho người chết sống lại, năng lực của Trần Lạc nghe cũng khó tin.
Mễ Linh miễn cưỡng đè ép sự chấn động trong lòng xuống, cảm giác suy sụp ập đến, ta thua rồi.
Tuy Trần Lạc hoàn toàn không gây tổn thương cho cô, không làm cô đánh mất năng lực chiến đấu, nhưng nếu nói mình không chịu thua thì chẳng khác gì chơi xấu cả.
Chẳng lẽ cô phair dẩu mông lên cho hắn đá thật?
Nghĩ vậy, gương mặt Mễ Linh nóng bừng lên.
Trần Lạc cười khà khà nói:
"Đi xuống ăn cơm sáng trước đã, Mễ Linh, ngươi cũng xuống luôn đi."
"Chuyện hai ngày trước là ta làm sai, có điều về sau chúng ta đều là chiến hữu của nhau, có gì không đáng nói thì sớm bỏ qua cho nhau."
Không có bất ngờ gì, hôm nay Mễ Linh cũng đã là người của hắn rồi.
Lúc Mã Ngọc bưng một lồng xá xíu đặt trước mặt Mễ Linh, cô nghĩ nếu từ chối thì đúng là làm kiêu quá mức, mà trong nội tâm cô cũng không muốn từ chối.
Trần Lạc đang ăn đồ của hắn, không trêu chọc cô.
Mễ Linh ngượng ngùng ăn hết một lồng xá xíu, thêm một bát súp cay Hà Nam.
Sau khi ăn xong, Trần Lạc lấy giấy lau miệng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Mọi người đến phòng khách ngồi, chúng ta bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì."
…
Thần sắc Trần Lạc nghiêm túc, lại là kế hoạch tiếp theo, cho nên mọi người đồng loạt đi theo Trần Lạc tới phòng khách.
Mã Ngọc định thu dọn bàn ăn, cũng bị Trần Lạc gọi tới.
Mễ Phạn và Pháp Vương tìm một vị trí ngồi xuống.
Ăn chơi nhiều ngày như vậy rồi, không phải là ăn, thì là chơi, trong lòng mọi người đều thoáng mờ mịt.
Trần Lạc gõ lên mặt kiếng bàn trà rồi nói:
"Mễ Linh, ta đã nói rồi, ta không chỉ có thực lực mạnh hơn ngươi, mà còn có cái nhìn toàn cục tốt hơn."
Ha ha, nói thật chưa hẳn Trần Lạc có thể làm tốt hơn Mễ Linh, nhưng Trần Lạc có kinh nghiệm cả đời trước, nhà mưu lược lợi hại hơn nữa cũng không bằng được Trần Lạc.
Trần Lạc nói:
"Mễ Linh, nếu như ngươi là đội trưởng, ngươi cảm thấy ngươi bước kế tiếp làm như thế nào để dẫn dắt chúng ta phát triển đây?"
Mễ Linh khẽ giật mình, bước kế tiếp nên làm gì?
Lúc mạt thế mới bắt đầu, ở trường học cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là về đến nhà, nhìn xem Mễ Lạp có an toàn hay không.
Đó là toàn bộ niềm tin của cô, chống đỡ cô một đường về được nhà.
Sau khi về đến nhà, mặc dù ngoài ý muốn gặp được Trần Lạc, nhưng phát hiện Mễ Lạp không chút tổn thương nào, lúc này, cô đã vô cùng hài lòng rồi.
Mặc dù Trần Lạc trêu đùa cô rất quá đáng, nhưng trong nội tâm cô vẫn tràn đầy cảm kích.
Nhưng giờ muốn cô nói ra bước kế tiếp nên làm gì, thế giới này đột nhiên trở nên vô cùng lạ lẫm, cô cực kỳ mê mang, thật sự không biết bước kế tiếp nên làm gì bây giờ.
Điều duy nhất rõ ràng, là không ngừng tăng cường thực lực của mình, để khi gặp được nguy hiểm có thể chống cự.
Mễ Linh ăn ngay nói thật, lắc đầu:
"Ta không biết."
Trần Lạc lại nhìn những người khác, tất cả đều lắc đầu, ăn uống không thiếu, thực lực cũng không ngừng tăng lên, cụ thể nên làm gì, bọn họ thật sự không biết.
Trần Lạc cũng không có tự đại mà chế giễu bọn họ, đời trước, bản thân hắn không phải cũng giống như bọn họ ư? Trần Lạc chậm rãi mở miệng nói.
"Ta và Đại Trụ, đã từng gặp được một con Thử Vương, thực lực của nó rất mạnh, suýt nữa chúng ta đã phải chết trong miệng nó.
Mễ Lạp cũng đã gặp qua một con tang thi mập mạp, thực lực của nó phổ thông tang thi hoàn toàn không thể so được.
Hơn nữa, ta cảm thấy, thực lực của tang thi sẽ càng ngày càng mạnh lên.
Người bình thường nghĩ muốn đối phó với bọn chúng, để sống sót, cơ hội duy nhất là phải đoàn kết lại."