Mạt Thế Tu Tiên Cao Thủ

Chương 41: Con cua

Chương 41: Con cua
Lưu Văn Hạo dự định đi Long Sơn thành phố căn cứ, Lý Dương cũng không ngăn cản. Mọi người đều có chí hướng khác nhau, hắn cũng không thể cưỡng bách người khác đi theo hắn được.
Bất quá, hắn đột nhiên nhớ tới trong trữ vật giới chỉ còn có một khẩu súng lục, liền lấy ra cho Lưu Văn Hạo phòng thân.
Vật này với hắn mà nói không có tác dụng gì, Lưu Văn Hạo lại thích vô cùng. Súng lục có lẽ không đánh chết được tang thi, nhưng lại có thể chấn nhiếp những người khác. Chung quy mấy gã đàn ông trong khu phục vụ kia cũng không phải hạng người lương thiện gì.
Sau khi tiễn Lưu Văn Hạo đi, ba người Lý Dương liền tách ra chuẩn bị nghỉ ngơi. Ngay khi Lý Dương sắp ngủ, hắn đột nhiên nghe được trong hành lang có người rón rén đi tới.
Hắn vội vàng triển khai thần thức, lại phát hiện một thân ảnh thon nhỏ đang hướng phòng hắn từ từ tiến đến, ngay lập tức liền vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
"Nàng tới làm gì?" Lý Dương trong thần thức nhìn vô cùng rõ ràng, biết rõ ngoài cửa là bạn gái của Lưu Văn Hạo – Trương Hạnh Quyên. Hắn giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ khuya, thời gian này đa số mọi người đều đã ngủ say.
Lý Dương xuống giường mở cửa phòng, nhìn về phía Trương Hạnh Quyên ngoài cửa. Cô bé này hẳn là vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, rối tung trên bờ vai. Trên thân hình mềm mại chỉ mặc một bộ quần ngủ màu trắng thật mỏng, lại có chút trong suốt, Lý Dương thị lực rất tốt, cho dù là buổi tối hắn cũng nhìn ra Trương Hạnh Quyên không mặc đồ lót.
"Có chuyện gì sao?" Lý Dương hỏi Trương Hạnh Quyên đang đứng ngoài cửa.
Nhưng Trương Hạnh Quyên lại không trả lời, thấy Lý Dương, thân hình thon nhỏ của nàng bỗng nhiên nhào vào lòng Lý Dương, hai cánh tay ôm chặt eo hắn, chân sau hơi hơi uốn cong, thuần thục khép cửa phòng lại.
Lý Dương có chút bất đắc dĩ, đây đã là lần thứ ba có nữ nhân nửa đêm tới gõ cửa phòng hắn rồi.
"Thật sự coi ta là đạo diễn rồi hả?" Lý Dương hơi bất đắc dĩ nghĩ.
Đàn bà chủ động "đầu hoài tống bão", là đàn ông ai mà chẳng thích. Bất quá, hắn đối với người đàn bà trước mắt này không có hảo cảm. Hơn nữa đây lại là người của anh em hắn, cho dù nàng có một trăm loại tư thế, cũng không thể động vào.
"Trương Hạnh Quyên, mời cô tự trọng!" Lý Dương đột nhiên đẩy Trương Hạnh Quyên ra, thân thể lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với nàng, sau đó trầm giọng nói.
Trương Hạnh Quyên bị Lý Dương mạnh mẽ đẩy ra, bỗng nhiên sửng sốt một chút. Bây giờ là đêm khuya, nàng không nhìn rõ vẻ mặt chán ghét của Lý Dương, còn tưởng rằng là vì Lưu Văn Hạo nên mới vậy, liền vội vàng nói: "Lý Dương, anh biết không? Thật ra từ lúc ban đầu em đã thích anh rồi, em đồng ý Lưu Văn Hạo theo đuổi, chỉ là muốn tiếp cận anh, để anh yêu thích em. Hơn nữa em đã sớm chia tay với Lưu Văn Hạo rồi, anh đừng lo lắng, đến đây đi..."
Trương Hạnh Quyên nói xong, lại nhào tới Lý Dương. Lý Dương khẽ nhích hai chân, liền tránh được nàng. Hắn thật sự có chút chán ghét người đàn bà dối trá hết lời này đến lời khác này, lần nữa đẩy nàng ra, trầm giọng nghiêm túc nói: "Nói đi, rốt cuộc cô có mục đích gì?"
Trương Hạnh Quyên bị giọng nói nghiêm túc của Lý Dương hù dọa, cũng không dám xông lên nữa, nhưng vẫn có chút không cam lòng cầu xin: "Lý Dương, em thật sự đã chia tay với Lưu Văn Hạo rồi. Anh ấy bây giờ không còn là bạn trai em nữa. Hơn nữa kỹ thuật của em rất tốt, nhất định sẽ làm cho anh thỏa mãn. Em có thể làm rất nhiều tư thế, chỉ cần anh đáp ứng đưa em đến Long Sơn thành phố căn cứ, em sẽ từng cái diễn cho anh xem!"
Lý Dương bị những lời không biết xấu hổ của Trương Hạnh Quyên làm cho kinh ngạc, hắn biết trước đây Trương Hạnh Quyên đã từng qua lại với mấy người bạn trai, nhưng hắn không ngờ Trương Hạnh Quyên lại có thể nói ra những lời không biết liêm sỉ đến vậy, như thế thì khác gì mấy cô "tiểu tỷ tỷ" trong phòng đèn đỏ ven đường chứ?
Lý Dương có chút tức giận mở cửa phòng, hướng về phía Trương Hạnh Quyên trầm giọng nói: "Cút ra ngoài!"
"Hừ, Giác Tỉnh giả thì có gì đặc biệt hơn người chứ, tưởng bà đây thích lắm chắc!" Trương Hạnh Quyên có chút thẹn quá hóa giận, nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng, trong miệng còn lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại.
Sáng sớm ngày thứ hai thức dậy, Lý Dương xuống lầu phát hiện mọi người trong khu phục vụ đều đã thức dậy. Rất nhiều người đang bận rộn khuân đồ lên xe, xem ra bọn họ đã bàn bạc xong sẽ rời khỏi nơi này để đi tìm nơi tụ tập khác.
Nhìn thấy Lưu Văn Hạo cũng đang khom người dọn dẹp trong cốp sau một chiếc xe hơi, Trần Ngọc Bằng đứng bên cạnh hắn, Lý Dương vẫn là chuẩn bị nhắc nhở hắn một câu, liền tiến lên trước thấp giọng nói: "Lão Tam, tốt nhất mày đừng qua lại với Trương Hạnh Quyên nữa, loại đàn bà đó nên tránh xa ra!"
Lưu Văn Hạo nghe vậy, dường như đã đoán trước được, nói: "Sao? Tối qua nó chui vào phòng mày à? Không sao, hai bọn tao chia tay lâu rồi. Lúc hai đứa gặp con tang thi đầu tiên, vốn là cùng nhau chạy về khu phục vụ, nó lại đẩy tao một cái, làm tao ngã xuống đất. Nếu không phải tao tiện tay nhặt được cục gạch, đập chết con tang thi đó, phỏng chừng mày đã không gặp được anh em rồi. Sau khi vào khu phục vụ, tao tát cho nó hai cái, coi như xong chuyện đi, chẳng lẽ tao còn giết nó được à? Mấy ngày nay, trừ Trần Ngọc Bằng ra, mấy thằng đàn ông khác đều sớm chiếm được nó rồi, tao đều biết hết. Bất quá chuyện này không liên quan tới tao nữa, loại đàn bà rẻ rúng như vậy, thằng nào thích thì cứ việc mà lên."
Lý Dương nhìn dáng vẻ nói chuyện của hắn, chỉ là có chút tức giận, chứ không có vẻ gì là đau lòng, cũng liền hơi yên tâm lại.
Hắn nhìn thấy trong cốp sau xe Lưu Văn Hạo chỉ có nửa thùng mì ăn liền, liền thừa dịp những người khác không chú ý, lấy ra một lượng lớn thức ăn từ trong trữ vật giới chỉ, chứa đầy toàn bộ cốp sau, sau đó vội vàng đóng nắp cốp xe lại.
Lưu Văn Hạo thấy vậy, cũng không khách khí, chỉ là cười hắc hắc, sau đó đấm cho Lý Dương một quyền. Trần Ngọc Bằng đứng bên cạnh, cũng cười hắc hắc theo.
"Cười cái gì mà cười, chỗ đồ ăn này mày cùng lắm chỉ ăn được một nửa thôi, nhớ để dành cho tao một ít đấy." Lưu Văn Hạo nói với Trần Ngọc Bằng như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ hắn đối với thằng nhóc này cũng không tệ.
"Yên tâm đi, Hạo ca." Trần Ngọc Bằng vội vàng đảm bảo.
Lý Dương đợi đến khi Vương Dĩnh và Kim Lộ Thành xuống lầu rồi, liền một lần nữa ngồi lên xe rời khỏi khu phục vụ này. Lần này, phía sau xe hắn có thêm năm chiếc xe hơi, tất cả những người may mắn còn sống sót trong khu phục vụ cuối cùng đều quyết định chạy tới Long Sơn thành phố căn cứ, bọn họ và Lý Dương cùng nhau đi về phía trước thêm mấy cây số nữa, sau đó sẽ rẽ theo ngả riêng.
Lý Dương cũng nhìn thấy Trương Hạnh Quyên, hắn thấy Trương Hạnh Quyên đang trêu ghẹo một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi, chui vào một chiếc xe, cùng đi vào xe này còn có hai người phụ nữ khác. Trương Hạnh Quyên thấy Lý Dương nhìn nàng, còn thị uy trợn mắt nhìn Lý Dương một cái.
Xe hơi chạy nhanh trên đường cao tốc, Lý Dương ngồi trên xe không khỏi có chút cảm thán, một khi đàn bà đã buông bỏ liêm sỉ, thì thật là chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Hắn đang suy nghĩ, bỗng nhiên thấy phía trước trên quốc lộ vậy mà rậm rạp chi chít bò đầy một thứ gì đó. Nhìn kỹ lại, thì ra toàn là cua đồng đang ngang nhiên di chuyển.
Kim Lộ Thành vội vàng dừng xe, Lý Dương phóng tầm mắt nhìn ra, không chỉ trên xa lộ, mà cả hai bên quốc lộ, thậm chí trên những dãy núi đằng xa, đầy khắp núi đồi vậy mà đều là những con cua đang nhanh chóng nhúc nhích.
Lý Dương vội vàng xuống xe quan sát, những con cua này có lớn có nhỏ, cũng không có biến dị, chỉ là những con cua đồng bình thường, cũng không tấn công con người, chỉ là không biết vì sao chúng lại đồng loạt bò ra, đầy khắp núi đồi, chuẩn bị đi đâu đây?...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất