Chương 1000: Đội Trưởng, Ta Đứng Về Phía Ngươi
Người làm ebook: zalo 076 9417982
Hình như mỗi lần mở họp là sẽ có vài gương mặt mới xuất hiện.
Lục Tân bước vào phòng chờ, tức khắc, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hắn.
Lục Tân gật đầu chào mọi người:
“Chào mọi người, buổi sáng tốt lành."
Tất cả mọi người, kể cả Bà Đồng đang nghiêm túc dặm phấn và Hùng Hài Tử đang chú tâm chơi game cũng đều gật đầu đáp lại, tỏ ý chào hỏi.
Có mỗi Thằn Lằn là vứt quyển tạp chí xuống bàn cái “bẹp”, sau đó đứng nghiêm, lớn tiếng chào:
"Chào đội trưởng."
Lục Tân tặng hắn một ánh mắt u oán, thật sự rất muốn nói với mọi người rằng mình không quen biết hắn.
Sau khi ngồi xuống, Lục Tân bắt đầu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lần này, hình như Thanh Cảng đã triệu tập gần hết các dị biến giả có thực lực tương đối mạnh tới đây.
Chẳng lẽ có chuyện gì lớn sắp xảy ra sao?
Chắc Thanh Cảng không xui đến vậy đâu ha, đến tận bây giờ, vụ việc ở trấn nhỏ Khai Tâm vẫn còn chưa được chứng thực hoàn toàn nữa mà.
Tuy trong lòng vô cùng tò mò với cuộc hợp lần này, nhưng lại không tiện chủ động lấy chuyện đó ra thảo luận.
Dù sao mình cũng là người có quyền hạn cao nhất…
"Nè, đội trưởng..."
Vốn Lục Tân chỉ muốn yên lặng ngồi ở đây chờ tới lúc cuộc họp bắt đầu, nhưng cuối cùng vẫn là bị Thằn Lằn quấy rầy.
Thằng nhãi này vừa thấy mình tiến vào thì lập tức đánh mất hứng thú với tạp chí, cả người sáp lại gần mình, vẻ mặt rõ ràng là tràn đầy thiện chí nhưng lại dễ dàng khơi mào dục vọng muốn đánh người của Lục Tân. Hắn cố tình hạ thấp giọng nhưng vẫn đủ để mọi người có thể nghe thấy, hỏi:
"Nội dung cuộc họp lần này là về chuyện gì thế?"
"..."
Lục Tân nhìn hắn vài giây, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở:
“Ở đây không cho phép thảo luận."
Thằn Lằn vẫn chưa từ bỏ, nói:
“Đều là người một nhà, lộ chút xíu tin tức đi mà..."
Vừa nghe thấy những lời này, đám người Bà Đồng, Hùng Hài Tử, Tửu Quỷ, và Chó Canh Cửa cũng tức khắc quay phắt sang nhìn họ.
Lục Tân cảm thấy hơi xấu hổ:
“Ta cũng không biết..."
Hai mắt Thằn Lằn híp lại:
“Đội trưởng, ngươi làm vậy có hơi không tử tế đó?"
Tửu Quỷ ngồi một bên bật cười ha ha, nói:
“Tiểu Binh à, để lộ chút manh mối cũng không sao đâu, bà đây cũng vì cuộc họp này mà bỏ lỡ cả kỳ thi đại học đấy. Kết quả thì sao, ha ha, tới tận bây giờ tài liệu về cuộc họp vẫn chưa phát tới tay nữa…”
"Đúng vậy…”
Một giọng nói trong trẻo vang lên tỏ ý đồng tình, đó chính là Hùng Hài Tử đang ngồi trước máy tính:
“Ta cũng bỏ thi."
Giọng hắn nghe có vẻ khá mất mát, nhung lại không giấu nổi nụ cười trên mặt.
"Ta thật sự không biết mà..."
Lục Tân trưng ra vẻ mặt vô tội, cố gắng biện bạch cho bản thân.
"Được rồi được rồi..."
Tất cả mọi người gật đầu với hắn, tỏ vẻ bản thân hiểu mà, sau đó lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Lục Tân có cảm giác mình bị oan…
Rõ ràng mình có biết cái quái gì đâu, tại sao ai cũng trưng ra vẻ mặt không tin là thế nào, là điểm nào có vấn đề?
Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, hắn quay sang nhìn Thằn Lằn, biểu cảm trông rất nghiêm túc.
Thằn Lằn đón lấy ánh mắt của hắn, vỗ vỗ ngực mình, vẻ mặt chân thành và trung nghĩ, hệt như đang nói:
“Đội trưởng, ta đứng về phía ngươi".
...
"Cuộc họp sắp bắt đầu rồi."
Cũng may là không lâu sau đó, Hàn Băng đã bước tới gõ cửa, nhỏ giọng thông báo với họ.
Người trong phòng họp lập tức đứng dậy, nhưng Hàn Băng lại vội cười nói:
“Không cần, mình ngài Đan Binh tới phòng họp trước là được."
Tất cả mọi người trong phòng chờ dồn mắt về phía Lục Tân.
"Sau lần gặp mặt này chắc ta sẽ biết thêm gì đó…”
Lục Tân bước tới cửa, quay đầu nói với những người trong phòng chờ một câu.
Thằn Lằn tỏ vẻ đã hiểu, sau đó quay sang nói với hai người đứng hai bên:
“Mặc kệ các ngươi có tin hay không, nhưng ta chắc chắn tin vào đội trưởng của chúng ta."
"Hầy..."
Lục Tân thở dài một hơi, nhấc chân bước ra khỏi phòng chờ, cước bộ trông khá bức bối.
---
Hàn Băng đi ở phía trước dẫn theo Lục Tân, hai người di chuyển bằng thang máy đến phía đông của tầng bốn của Đặc Thanh Bộ.
Hai người đi qua một hành lang dài đến một phòng làm việc được canh gác cẩn mật.
Trong lúc đó, họ còn đi qua một số cửa lớn có máy dò tinh thần, mỗi khi đi qua một cánh cửa, máy dò lại kêu inh ỏi.
Hàn Băng phải hết lần này đến lần khác giải thích với các nhân viên trông coi máy dò:
“Không sao đâu, đây là Đan Binh tiên sinh.”
“…”
Sau khi nghe Hàn Băng giới thiệu như vậy, những nhân viên này chỉ nhìn chăm chú vào chiếc túi màu đen của Lục Tân, sau đó để họ đi qua.
Điểm này khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ, có lẽ là vì những người khác đều không được phép mang súng vào phòng họp này, nhưng riêng đối với Đan Binh, nếu mang theo súng thì sẽ an toàn hơn, cho nên vừa nghe thấy tên hắn, họ mới lập tức nhường đường?
Sau rất nhiều lần giải thích, cuối cùng hai người cũng bước vào một phòng làm việc hoàn toàn khép kín ở cuối lối đi, cánh cửa màu đen từ từ đóng lại sau lưng họ.
Lục Tân thấy đây là một phòng họp có sức chứa hàng trăm người, phong cách trang trí bên trong phòng họp khiến người ta cảm thấy rất nặng nề, chỉ có đèn ở hàng ghế đầu được bật sáng, phía trước có một màn hình cực lớn, trên đó còn có bục phát biểu. Trong một phòng họp lớn như vậy mà chỉ có lác đác mười mấy người ngồi ở hàng ghế đầu.
Hơn nữa, những người đó dường như đều không còn trẻ. Nhìn một lượt từ phía sau ra phía trước, Lục Tân chỉ thấy một hàng đầu hói hơi phát sáng dưới ánh sáng của màn hình.