Chương 1008: Búp Bê Có Đồng Ý Không
Sau khi nghe mẹ nói xong, Lục Tân cuối cùng cũng bừng tỉnh.
Lục Tân yên lặng ngồi đó, tựa hồ cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trên mặt hắn chậm rãi nở nụ cười.
Lục Tân không động lòng trước vấn đề này, thậm chí còn cảm thấy hơi nực cười.
Lục Tân chợt nghĩ, nếu cả thành phố này đều là của mình, tất cả tiền bạc và mọi thứ khác đều là của mình.
Điều đó thực sự rất hấp dẫn.
Nhưng Lục Tân thực sự không thể hiểu nổi một vấn đề: Nếu tất cả tiền bạc và mọi thứ khác đều là của mình.
Vậy mình sẽ dùng tiền để mua cái gì?
Đúng là nghịch lý...
Tuy nhiên, khi Lục Tân đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, thậm chí còn nhỏ giọng nói chuyện với mẹ mình, cả phòng họp lại yên tĩnh một cách bất thường, tất cả mọi người đều đang nhìn Lục Tân với vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí là lo lắng. Họ thấy Lục Tân đang yên lặng ngồi đó, hắn khẽ nghiêng tai, như thể có một người vô hình ngồi ở hàng ghế trống phía sau đang trò chuyện với hắn, sau đó, hắn khẽ mỉm cười.
Điều này thậm chí khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Ngay cả những nhân vật lớn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, lúc này, yết hầu của nhiều người trong số họ đang khẽ trượt lên trượt xuống.
Họ đều cảm thấy căng thẳng đến mức cổ họng đã trở nên khô khốc.
Họ vừa mong Lục Tân nhanh chóng bày tỏ thái đó, nhưng cũng vừa lo lắng ngay khi lên tiếng, Lục Tân sẽ nói ra đáp án mà họ không muốn nghe.
"Ta chỉ có một câu hỏi"
Trước sự sốt ruột và căng thẳng của vô số người, Lục Tân chậm rãi ngẩng đầu lên với nụ cười rất chân thành trên mặt.
Sau đó Lục Tân nhẹ nhàng hỏi:
"Búp Bê có đồng ý không?"
"Ừng ực..."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Tân dường như nghe thấy tiếng nước bọt bị nuốt ngược vào trong bụng.
Bầu không khí đè nén trong cả phòng họp dường như đột nhiên biến mất.
Lục Tân mừng cho họ vì họ đã được thả lỏng.
Tuy nhiên, sự thay đổi mơ hồ này lại khiến Lục Tân cảm thấy tâm trạng không mấy vui vẻ.
Hay nói cách khác, không phải là không vui, mà chỉ là một sự tự kiểm điểm.
Mình rốt cuộc có điểm nào làm không tốt? Tại sao họ vẫn không tin mình?
Lục Tân không thể hiện ra ngoài sự không vui này, vì vậy, những người khác đương nhiên cũng không thể cảm nhận được. Họ chỉ để lộ sự thư thái không thể che giấu, thậm chí là xúc động, giống như thể tảng đá lớn trên vai họ cuối cùng cũng được dời đi, hay cái đầu của người sắp bị chết đuối bỗng nhô lên khỏi mặt nước.
Cả phòng họp chỉ có Hàn Băng ngồi phía sau Lục Tân đang lặng lẽ nhìn hắn, như thể cảm nhận được điều gì đó.
Không rõ vẻ mặt Hàn Băng lúc này là lo lắng hay là cảm thông.
"Sau khi từ trấn nhỏ Khai Tâm trở về, Búp Bê đã thay đổi rất nhiều"
Vấn đề lo lắng nhất lại được giải quyết một cách yên ổn, thậm chí là bình thường, thật vượt ngoài dự kiến của mọi người.
Nhưng giáo sư Bạch lại không có biểu hiện gì đặc biệt, sau khi nghe Lục Tân hỏi thì rất thoải mái trả lời:
"Đầu tiên, khả năng khống chế lực lượng tinh thần của cô ấy đã cải thiện rất nhiều, tiếp theo, cô ấy còn biết thể hiện ham muốn với người ngoài, bọn ta cũng đã trao đổi với cô ấy về việc bảo vệ Thanh Cảng lần này, Búp Bê cũng hiểu và đồng ý."
"Đương nhiên, bọn ta phải đối mặt với một vấn đề."
Giọng giáo sư Bạch trầm xuống, có vẻ nghiêm túc hơn:
"Bọn ta không chắc liệu mức độ giao lưu như vầy có thật sự giúp Búp Bê hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc và trách nhiệm mà cô ấy phải gánh vác hay không. Mà người có thể trao đổi sâu với cô ấy chỉ có ngươi, nên bọn ta mới mời ngươi đến đây trước khi kế hoạch chính thức được xác nhận và bắt đầu thử nghiệm giai đoạn thứ nhất"
"Đan Binh...
Nói xong, hắn tháo mắt kính xuống rồi lấy một chiếc khăn lụa ra nhẹ nhàng lau.
"Ngươi có đồng ý cho Búp Bê tham gia kế hoạch này không?"
Cũng không biết vì sao, vừa nói đến vấn đề này là rất nhiều người lại cảm thấy áp lực.
"Ta không có ý kiến"
Lục Tân trả lời có vẻ rất nhẹ nhàng, hắn cười rồi nói với giáo sư Bạch:
"Ai cũng có công việc và trách nhiệm của mình mà, cô ấy cũng không ngoại lệ."
Vừa nghĩ, hắn lại chậm rãi hỏi:
"Nhưng mà giờ ta muốn biết kế hoạch có an toàn không?"
Giáo sư Bạch thấy Lục Tân nhìn mình, một lát sau mới nhẹ nhàng gật đầu, nói:
"Chắc chắn sẽ hơi nguy hiểm."
"Về mặt lý thuyết mà nói thì bọn ta đã khá chắc chắn rồi, nhưng kinh nghiệm thực tế của bọn ta rất ít, thậm chí còn chẳng có tiền lệ nào để tham khảo, vậy nên không thể chắc chắn là không có nguy hiểm. Ngoài ra, đối với Thanh Cảng hay thậm chí cả liên minh mà nói, áp dụng kế hoạch của Thiên Quốc là một bước đi có ảnh hưởng rất lớn, bởi vì áp lực mà bọn ta không thể không bắt đầu kế hoạch này, còn hậu quả thế nào thì không ai biết được."
"Cho nên, vốn dĩ bọn ta mới cần có một lực lượng mạnh mẽ và ổn định để đảm bảo tiến độ của thí nghiệm"
"Ha ha ha ha........ ' Ba Lục Tân ngồi phía sau nghe thấy liền bật cười chế nhạo.
Còn cô em gái đang tập trung, vừa nghe thấy "mạnh mẽ và ổn định" liền chau mày nhìn Lục Tân.
Mẹ Lục Tân thì nhẹ nhàng đổi tư thế ngồi, biểu cảm vui vẻ như đang chờ xem một màn kịch hoành tráng.
Lục Tân chỉ lẳng lặng gật đầu.