Chương 1009: Búp Bê Học Xấu
Lời bộc trực của giáo sư Bạch khiến hắn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nếu lúc nãy giáo sư trực tiếp cam kết không có nguy hiểm, ngược lại sẽ khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Sau một hồi suy tư, hắn nghiêm túc nói:
"Ta không thể quyết định thay cô ấy:
"Nhưng ta sẽ cố gắng giải thích chuyện này cho cô ấy hiểu rồi cho các ngươi một câu trả lời."
Lúc này, không khí trong phòng hội nghị đã thoải mái hơn chút rồi.
Lục Tân chợt nhớ đến chuyện gì đó, bỗng nhiên vừa cười vừa nói:
"Đương nhiên, ta phải nói."
"Tuy không thể quyết định thay cô ấy, nhưng các ngươi lại hỏi ta trước, ta cũng rất vui."
"Ta rất thích cảm giác các ngươi để tâm đến ý kiến của ta..."
Phòng hội nghị đột nhiên trở nên vô cùng im lặng.
Những người đang ngồi ở đây đều những nhân vật lớn và quan trọng ở Thanh Cảng, mà lúc này cũng không ai trong họ dám nói chuyên.
"Hiện giờ chỉ mới bắt đầu thí nghiệm kế hoạch chứ không phải trực tiếp thực hiện."
Sau khi rời phòng họp, Trần Tinh nhẹ giọng nói với Lục Tân:
"Trong quá trình thí nghiệm nếu xuất hiện vấn đề gì thì kế hoạch sẽ lập tức tạm dừng, thậm chí là hủy bỏ. Ta hy vọng ngươi có thể hiểu đương nhiên Thanh Cảng cũng sẽ có chút tư tâm với Búp Bê, nhưng bất cứ lúc nào nếu chúng ta không muốn, họ cũng sẽ không đẩy Búp Bê vào chỗ nguy hiểm..."
Lục Tân hiểu vì sao cô lại nói với mình chuyện này, hắn chỉ gật đầu cười cười, rồi trả lời:
"Ta hiểu!"
Lời nói của mẹ đã tiết lộ hết bản chất của kế hoạch này.
Đối với nhiều người điên mà nói, đây là một kế hoạch "tạo thần".
Điều này đồng nghĩa với việc đem cả vận mệnh của Thanh Cảng giao cho một người nắm giữ.
Mà cũng chỉ có cô gái có nội tâm trong sáng như Búp Bê khi đối mặt với vấn đề này mới khiến người ta yên tâm.
Thực ra bản thân Lục Tân cũng cảm thấy khá thú vị.
Nếu vừa rồi hắn nói hắn muốn trở thành trung tâm của kế hoạch thì Thanh Cảng sẽ phản ứng thế nào?
Hắn chợt thấy có chút tiếc nuối, đáng ra nãy phải chọc ghẹo họ một chút mới đúng......
Sau khi rời phòng họp, Lục Tân liền cùng Trần Tỉnh và Hàn Băng trực tiếp rời khỏi Đặc Thanh Bộ.
Ra tới cửa, hắn bắt một chiếc xe đã chuẩn bị từ trước, đi theo con đường nhỏ đã đi lúc trước chạy về phía biệt thự phía sau.
Tuy Búp Bê đã có thay đổi rất nhiều, nhưng cô vẫn chọn ở nơi yên tĩnh, hẻo lánh.
Theo thường lệ thì vẫn đi đến biệt thự, xuống xe, sau đó chào hỏi nhân viên phục vụ, mức độ rắc rối khi người thường muốn gặp Búp Bê đã được Lục Tân đơn giản hóa đến cực điểm, nhưng lần này sao mấy nhân viên phục vụ của Búp Bê lại nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp và quái dị.
Thậm chí có người còn ở sau lưng hắn "hừ" một tiếng.
Điều này khiến Lục Tân có chút khó chịu.
Hắn có làm gì đâu, tự nhiên lại phải hứng chịu sự tức giận của họ?
Lục Tân đi vào tòa nhà sạch sẽ, bước từng bước lên cầu thang mà cả người đều nôn nao theo.
Có sự thay đổi bất thường đã xảy ra trong tòa nhà này.
Vừa mới bước lên tầng thứ ba, hắn chợt nghe thấy loáng thoáng có tiếng hát:
"Hãy để chúng ta làm bạn với hồng trần, sống vui vẻ tiêu dao..."
"Cùng nhau thúc ngựa rong ruổi khắp thế gian phồn hoa....
Lục Tân chết lặng, hắn lẳng lặng đẩy cửa vào liền thấy Búp Bê đang ngồi yên trước TV, trên người vẫn còn mặc bộ đồ thu màu đen, lần này TV không phát quảng cáo mà chiếu một bộ phim cổ trang hiện đại, còn Búp Bê thì ngồi xếp bằng, nghiêng đầu bên cạnh đống đĩa phim đủ loại, không có phản ứng gì.
Thì ra là đang ngủ!
Lục Tân theo bản năng chậm rãi bước đến bên cạnh Búp Bê.
Liên nhìn thấy trong đống đĩa bên cạnh cô phần lớn trang bìa đều là hình nam nữ, hoặc là khóc lóc hoặc là ôm hôn, có mấy đĩa là phim nước ngoài, tên là cái gì mà "Sinh tử luyến", "Dục vọng tình yêu", "Người và quỷ".
"Phim ảnh linh tinh gì đây...
Lục Tân thật sự có chút bất ngờ, nhàn rỗi không có gì làm thì xem quảng cáo được rồi.
Xem mấy thứ này, không sợ học hư à?
Trong lúc suy nghĩ, bỗng hắn cảm thấy có một đôi tay nhỏ ôm lấy eo mình, hắn hơi cúi đầu liền thấy Búp Bê đã tỉnh dậy.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, hai mắt hơi híp lại.
Nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của cô, sắc mặt Lục Tân nhất thời trở nên kỳ lạ:
"Ngươi đang học theo Tử Vi à?"
Búp Bê phản ứng lại, cô nhìn màn hình TV sau đó quay đầu nhìn Lục Tân, nâng cằm lên.
Lục Tân giật mình:
"Quả nhiên là ngươi học hư rồi nha....
Trong lúc cấp thiết hắn quay đầu lại muốn tìm mấy nhân viên phục vụ và báo cáo với cấp trên.
Nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy không ít nhân viên phục vụ đang nhìn lén hắn thông qua khe cửa đang khép hờ.
Thấy họ nhìn, Lục Tân cũng chột dạ...
Lục Tân nhớ đến nhiệm vụ của mình liền ngồi xuống bên cạnh Búp Bê, suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.
Búp Bê không biết Lục Tân muốn nói cái gì, nhưng cô nhìn thấy hắn rất nghiêm túc, hai mắt còn mở to trông rất lo lắng.
Qua một lúc lâu, Lục Tân mới hít một hơi, ngẩng đầu lên nói với Búp Bê:
"Lấy ta chén nước với."