Chương 1010: Làm Việc Muốn Làm
Búp Bê giật mình, ngơ ngác đứng dậy nhìn quanh trong phòng rồi mới đi đến máy rót nước, vụng về ấn nút khởi động bên cạnh, sau đó cô cầm ly nước đi đến trước mặt Lục Tân trong ánh mắt kinh ngạc của đội phục vụ ở ngoài cửa.
Lục Tân hài lòng nhìn Búp Bê, thầm nghĩ:
"Thì ra cô ấy thật sự khác đi nhiều rồi...
Uống hết chén nước làm ấm cổ họng.
Lục Tân chậm rãi, cân nhắc nói với Búp Bê:
"Nếu như để ngươi chọn, sau này ngươi sẽ sống một cuộc đời như thế nào?"
Búp Bê chăm chú lắng nghe, có vẻ là cô ấy hiểu nên liền mỉm Cười.
Cô nhẹ nhàng giơ tay chỉ vào Lục Tân.
"Ta sao?"
Lục Tân nhìn cô, nhịn không được nở nụ cười:
"Ta không thể cùng ngươi thúc ngựa rong ruổi khắp thế gian phồn hoa được đâu...."
"Bởi vì ta không biết cưỡi ngựa...."
Khó xử.
Sau khi chọc cười xong Lục Tân lại chợt phát hiện hiệu quả không như hắn mong đợi.
Hắn cảm thấy im lặng như vầy cũng tốt, không ngờ vừa nói xong thì căn phòng của Búp Bê liền run lên, hình như đội phục vụ bên ngoài đang tức giận muốn lập tức xông vào tẩn hắn một trận.
Búp Bê ngồi đối diện cũng có chút sợ hãi, nhưng một lát sau lại nghiêng đầu suy nghĩ, dường như hiểu ra được gì đó.
Sau đó cô nở nụ cười nhìn Lục Tân.
Chỉ là Lục Tân cũng hơi không hiểu, đây là nụ cười lịch sự hay là cô đã GET được điểm cười trong câu chuyện của hắn rồi?
Làm vậy hình như không được.
Thực ra Lục Tân hiểu Búp Bê không muốn rời xa hắn, biểu hiện hiện tại của cô càng chứng minh rõ ràng.
Để Búp Bê đồng ý chuyện này có thể cũng rất dễ dàng.
Hắn chắc chắn chỉ cần hắn mở lời, Búp Bê sẽ không từ chối.
Nhưng sau khi cô đồng ý rồi, hắn phải giải thích thế nào cho cô hiểu mới là chuyện phức tạp nhất.
Sau khi ngồi một lúc lâu, hắn nhìn thấy đống đĩa phim bên cạnh Búp Bê, thực ra trong lòng hắn cũng hiểu được đây là vì Búp Bê đã sẵn lòng bước ra bên ngoài, nên mới học hỏi những thứ này?
Bởi vì cô bày tỏ ham muốn muốn học tập một thứ gì đó, nên đội phục vụ mới tìm cho cô ấy nhiều đĩa phim như vậy thay cho bài học đầu tiên trong quá trình học tập chính thức của cô đúng không?
Sau khi cân nhắc nhiều yếu tố, hắn dần đưa ra chủ ý.
"Đợi ta chút đã."
Hắn nói với Búp Bê, sau đó ra khỏi phòng, xuống lầu gọi điện cho Trần Tinh, nói:
"Ta muốn dẫn Búp Bê đi làm một việc"
Trần Tinh bất ngờ:
"Cái gì?"
Lục Tân:
"Việc mà ta vẫn luôn nhớ đến."
Trần Tinh nhanh chóng dàn xếp xong mọi chuyện, chỉ vài phút sau, một đội xe bắt đầu xuất phát từ Đặc Thanh Bộ.
Tuy Lục Tân từng nói hy vọng có thể điệu thấp một chút, nhưng đội xe vẫn có tận năm chiếc. Trên chiếc xe thứ hai là Lục Tân và Búp Bê, ở chiếc thứ ba là giáo sư Trần Lập Thanh và vài vị nghiên cứu viên; chiếc thứ tư chở Trần Tinh cùng mấy dị biến giả phụ trách việc an ninh cho đoàn xe; cuối cùng, trên chiếc thứ nhất và chiếc thứ năm ngồi đầy những chiến sĩ được võ trang đầy đủ, nhiệm vụ của họ là mở đường và bọc hậu.
Đoàn người đi tới địa điểm đầu tiên, một tiểu khu yên bình ở phía tây chủ thành.
Lục Tân và Búp Bê xuống xe, Trần Tinh chạy lại từ đằng sau rồi dẫn hai người họ cùng lên lầu. Những người khác trong đoàn im lặng nối gót theo sau, họ sẽ không tham dự vào, chỉ lẳng lặng đi cùng ba người mà thôi.
Trần Tinh cũng không hỏi kỹ rốt cuộc Lục Tân muốn dẫn Búp Bê đến đây làm gì, cô chỉ vừa đi, vừa nhỏ giọng giới thiệu với Lục Tân:
"Chỗ này là nhà của mẹ của đội trưởng Lý Kiến, người đã hy sinh trong cuộc chiến với giáo hội Khoa họ và Công nghệ trước đó.
Hiện tại, người thân của những chiến sĩ và nghiên cứu viên đã biết chuyện họ đã hy sinh, hậu sự cũng được chúng ta sắp xếp ổn thỏa cả, bao gồm tiền tử tuất kếch sù và sự quan tâm đặc biệt."
"Chuyện này đã được chúng tôi giải quyết vô cùng nghiêm túc và cẩn thận, nên lần này ngươi dẫn theo Búp Bê tới đây là vì..."
Lục Tân ngẩng đầu, nhìn căn nhà có hơi cũ nát trong tiểu khu, nhỏ giọng đáp lại:
"Là để thực hiện một lời hứa mà ta từng đồng ý trước kia."
Sau khi ba người, hắn, Búp Bê và Trần Tinh lên lầu, ở đây, Lục Tân nhìn thấy một bà cụ ước chừng hơn sáu mươi tuổi, gương mặt phủ đây vết gió sương. Có lẽ sau khi Trăng Máu buông xuống, nhưng năm tháng gian nan khổ cực nuôi dạy con khôn lớn đã để lại chúng trên mặt bà. Tuy đã nhận được thông báo qua điện thoại, nhưng bà vẫn có hơi ngạc nhiên, miễn cưỡng treo lên nụ cười mỉm, mời đám người Lục Tân vào nhà ngồi.
Lục Tân trịnh trọng lấy ra một tờ giấy được gấp lại kỹ càng từ trong chiếc ba lô màu đen sau lưng.
"Đây là thứ đội trưởng Lý Kiến nhờ ta chuyển cho ngươi. Lúc ấy hoàn cảnh rất gấp gáp, nên hắn cũng không có thời gian tự tay viết. Những lời này là do ta nhớ và chép lại, nhưng lúc ấy ta rất chăm chú lắng nghe, không hề bỏ sót một chữ:
Sau khi giải thích qua một lần, hắn trao lại tờ giấy trong tay cho bà cụ kia.
Bà cụ nhận lấy tờ giấy được gấp kỹ đó, bàn tay thô ráp có hơi run run.