Chương 1045: Cút!
"Rắc rắc...
Một tạp âm chói tai vang lên kéo Lục Tân trở về thực tại.
Hắn chú ý thấy tốc độ Búp Bê tấn công nhân ngư hình như chậm lại một chút mà thầm có chút kinh ngạc, nhưng hắn đã nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân.
Búp Bê nhìn những người đang đau đớn lăn lộn trên boong tàu, những người này đã bị con nhân ngư kia ảnh hưởng, trên người họ xuất hiện từng đợt lực tinh thần nhè nhẹ, tê rần như nam châm.
Sự hấp hối của nhân ngư đã ảnh hưởng đến họ.
Lúc này Búp Bê hoàn toàn có thể xé xác và xóa sạch con nhân ngư thối nát kia thành lực lượng tinh thần thuần khiết nhất, nhưng cô vẫn chọn ra tay nhẹ nhàng bởi vì cô ý thức được hành động thô lỗ như vậy sẽ gây nên hậu quả như thế nào.
Nguồn gốc của lĩnh vực này căn bản không nằm ở trên người Búp Bê, Búp Bê chẳng qua chỉ là một người thợ dệt, một người kiểm soát mà thôi.
Chủ nhân thật sự của lĩnh vực này chính là người dân trên Quốc Đảo.
Búp Bê đã mượn lực lượng tinh thần của họ để xây dựng nên lĩnh vực này.
Từ khi Búp Bê bắt đầu hành động thì đã nắm chắc rằng nhân ngư sẽ không thể trốn thoát, bởi vì dù ô nhiễm của nó có lợi hại cấp mấy cũng chỉ kiểm soát được một phần lực lượng tinh thần của đàn ông trên Quốc Đảo, dù ô nhiễm có sâu thế nào đi nữa cũng chẳng thể đạt đến một trăm phần trăm.
Nhưng nếu Búp Bê tình nguyện thì có thể đạt đến giá trị cực hạn.
Nhưng trước khi chết mà nhân ngư còn giãy dụa thì vẫn có thể gây ra ảnh hưởng đến lĩnh vực và chủ nhân của lĩnh vực.
Búp Bê thì không sao cả, cùng lắm là mất đi lĩnh vực này.
Nhưng còn người dân trên Quốc Đảo thì khác, họ hoàn toàn có thể trở thành tên ngốc trong trận chiến này.
Búp Bê vì biết được tính nghiêm trọng của chuyện này nên mới do dự.
"Đúng là một cô gái lương thiện mà...."
Lục Tân đứng trên cột buồm phía sau nhìn Búp Bê, ánh mắt lộ ra vẻ chân thành.
Chỉ là tuy hắn rất tán thưởng tính lương thiện của Búp Bê, nhưng hắn cũng hiểu chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa.
Con nhân ngư giãy dụa kia đang gây ra một loại chấn động kỳ lạ.
Dường như nó muốn dùng sự đau đớn và cảm giác của mình để thông báo về sự tồn tại thần bí ở nơi nào đó thông qua loại chấn động này.
Lục Tân đoán đó có thể là nguồn gốc của ô nhiễm trên Quốc Đảo.
Liệu nó có thể thông báo được đến không thì Lục Tân cũng không biết.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được ngày càng có nhiều sinh vật thần bí xung quanh đang cố ý nhìn trộm cuộc thí nghiệm này.
Giống như khi hắn gặp nguy hiểm, vừa khóc vừa cầu cứu me.
Không biết mẹ ở đâu, có nghe thấy tiếng hắn gọi không, nhưng người qua đường thì nghe thấy rất rõ.
Lục Tân cảm thấy hơi nhói nhói trong đầu nên liền quay đầu nhìn lại.
Vẫn là đại dương đen kịt cùng với ánh mắt đỏ như máu, bởi vì có một lực lượng tinh thần khổng lồ không thể diễn tả bằng lời đang đối kháng bên trong khu vực nhỏ bé này nên không khí xung quanh đều xuất hiện vặn vẹo kịch liệt, cảnh tượng liền trở nên mơ hồ, cả thế giới trở nên huyền ảo, lúc ẩn lúc hiện như trong ác mộng, khắp nơi đồng loạt xuất hiện rất nhiều bóng dáng vặn vẹo quái dị.
Chúng tò mò bơi đến, mở to hai mắt trống rỗng để cẩn thận quan sát.
Chúng đến càng nhiều thì càng có nhiều điểm xấu.
Thế là Lục Tân hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng gõ gõ vào đầu mình.
Tùng tùng tùng...
Bên trong phát ra âm thanh rỗng tuếch.
Lục Tân mới tinh táo trở lại, ánh mắt mờ ảo cũng dần lấy lại được tập trung.
Hắn chậm rãi nở nụ cười tiêu chuẩn.
"Hai người phụ nữ đánh nhau có gì hay ho đâu chứ?"
Hắn khẽ thở dài, sau đó ánh mắt lại hiện lên một tia u ám, giống như có núi lửa trào dâng:
"Cút!"
Trong chốc lát, trăng đỏ trên bầu trời chợt mờ mịt, cả thế giới như chìm vào bóng tối.
Giống như Trăng đỏ chính là con mắt, mà con mắt mắt ấy vừa nhắm lại rồi.
Không khí chung quanh căn cứ thí nghiệm vô cùng vặn vẹo, bóng dáng quái đản vặn vẹo như thật như ảo khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Loại ánh mắt âm trầm quỷ dị xung quanh như bị một lực lượng vô hình nào đó đóng băng, tạm dừng hoạt động.
Nó giống như nhịp tim đang không ngừng đập, sau khi đập xuống mức thấp nhất thì lập tức không thể đập trở về được nữa.
Giây tiếp theo, một cảm giác rùng rợn khó tả bao trùm lên tất cả ánh mắt lạnh lẽo.
Không biết có bao nhiêu bóng dáng quái đản và thần bí đang run rẩy, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống trở nên đáng sợ, thoáng qua vài giây, bỗng nhiên giống như có một trận gió lớn thổi đến khiến bọn chúng nháo nhào tìm đường bỏ chạy.
Căn cứ thí nghiệm như biến thành biển rộng, chung quanh toàn là cá.
Lúc này, bầy cá giống như bị kích động, lập tức bỏ chạy tán loạn rồi biến mất không dấu vết.
Líu nhíu, hoảng loạn.
"Hửm?"
Trên du thuyền phía nam căn cứ thí nghiệm có một người đàn ông mặc âu phục đang không ngừng né tránh đòn tấn công của cô gái mặc quần trắng.
Động tác của hắn chuẩn xác một cách lạ thường, mỗi một bước đều như được canh chuẩn từ trước, cảnh tượng này khiến trận chiến giữa hai người có cảm giác rất nhịp nhàng và vui mắt, giống như cao thủ cờ vây đã tiên đoán chuẩn các bước đi vậy.
Nếu hắn muốn chống trả có thể còn có chỗ để thu tay.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn cho tay vào túi quần không hề lấy ra.
Bởi vì hắn cảm thấy nếu lấy tay ra sẽ xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ.