Mặt Trăng Đỏ

Chương 1063: Lão Bảo Vệ.

Chương 1063: Lão Bảo Vệ.


Qua một hồi lâu, hắn mới nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi không sao chứ?"
Cô giáo Tiểu Lộc không hề quay đầu lại, hai mắt vẫn yên lặng nhìn về phía quang cảnh bên ngoài, đáp:
"Người ngươi nên bây giờ hẳn là hắn mới đúng, không phải sao?"
Lão bảo vệ im lặng vài giây, sau đó hơi hơi lo lắng hỏi:
"Hắn đã biết bao nhiêu chuyện rồi?"
Cô giáo Tiểu Lộc nhẹ giọng trả lời:
"Hắn đã nhớ hết thảy những chuyện xảy ra ở cô nhi viện lúc trước, mặc dù ta không hỏi kỹ, nhưng vẫn nhận ra được, chắc chắn hắn đã nhớ lại hết rồi; bao gồm cả âm thanh khi hắn đánh gãy cột sống của ta...
Dưới đáy mắt lão bảo vệ trào dâng nỗi sợ hãi sâu sắc.
hơi thở của hắn vô thức trở nên dồn dập hẳn lên:
"Vậy... Những chuyện khác thì sao?"
Qua một hồi lâu, cô giáo Tiểu Lộc mới nhẹ nhàng lắc đầu.
Lão bảo vệ dường như yên tâm hơn một chút, nhưng trông ra thì có vẻ vẫn còn nhiều vấn đề muốn hỏi lắm. Chỉ là nhìn bộ dạng yên lặng này của cô giáo Tiểu Lộc, hắn cũng có hơi không đành lòng.
Vì thế, như để an ủi cô, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, chậm rãi nói:
"Nếu như vậy, trái lại cũng... Rất tốt..."
"Hắn đã nhớ lại những chuyện trước kia, nhưng hắn không có mất khống chế..."
"Có lẽ, có lẽ điều này chứng tỏ rằng hắn thật sự... Đã ổn rồi?"
"Ta hy vọng hắn sẽ thay đổi, trở nên tốt hơn."
Cô giáo Tiểu Lộc chầm chậm cúi thấp đầu, giọng nói nghe có chút ảo não:
"Có lẽ, hắn thật sự trở nên tốt hơn rồi. Nhưng ta... ta vẫn rất sợ hắn. Ta quả thật không hiểu nổi. Chẳng lẽ... người không buông bỏ được những chuyện trước kia thật ra chính là ta?"
"Ngươi đừng nói thế"
Lão bảo vệ chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
"Từ đầu đến cuối, người duy nhất không thể trách chính là ngươi."
"Mà người vô tội duy nhất trong chúng ta cũng chính là ngươi."
"Ngươi vốn chẳng liên quan gì tới những chuyện này cả. Bởi vì nếu đã lấy cái danh cô nhi viện, vậy thì phải có bộ dạng của cô nhi viện, nên chúng ta mới quyết định nhận nhóm... người ngoài như ngươi vào làm. Chỉ là lúc ấy, ai có ngờ sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?"
"Cũng càng không ngờ rằng, cuối cùng, có người chạy đi, có người tứ tán, có người chết, nhưng người gánh vác hết tất cả chuyện này trên lưng lại là ngươi...
"Đừng nói nữa...
Lời nói của lão bảo vệ dường như đã khiến cô giáo Tiểu Lộc chịu đả kích rất lớn, cảm xúc của cô kích động hẳn lên.
"Ngươi biết...
Trong giọng nói của cô mang theo tiếng nức nở như ẩn như hiện:
"Ta không hề vô tội."
"Dù sao, lúc trước, chính ta... chính ta đã lập ra kế hoạch chạy trốn đó...
Lão bảo vệ không nói gì, tựa như có hơi hối hận vì đã nhắc tới chuyện này.
Sau một khoảng lặng, hắn mới chậm rãi lắc đầu, nói:
"Chuyện này không thể trách ngươi được. Lúc đó ngươi cũng chỉ muốn tốt cho những đứa trẻ kia thôi. Hơn nữa... hơn nữa nếu không phải có người mật báo, rất có thể kế hoạch chạy trốn của các ngươi... Vốn sẽ không thất bại..."
"Giờ nói mấy lời này thì có ích gì chứ?"
Trên mặt cô Tiểu Lộc phủ đầy nước mắt, bàn tay ra sức siết lại thật chặt, móng tay gần như đâm vào da thịt, giọng điệu của cô cũng nặng nề và kiềm nén lạ thường:
"Ta không thể trốn tránh sai lầm đó mãi được. Người mật báo cho viện trưởng hay cũng đã chết, tai hoạ cũng đã diễn ra, mọi chuyện thành ra như bây giờ, sao ta có thể nói mình vô tội được?"
"Sao ta có thể nói hết thảy mọi chuyện chẳng liên quan gì không đến ta đây?"
"Có lẽ, nếu không phải vì ta, chúng cũng sẽ không chết, ít nhất thì chúng sẽ vẫn còn sống...
Lão bảo vệ nghe ra sự tự trách cùng cực trong lời nói của cô, hắn bỗng cảm thấy bất lực.
Dường như trong lòng hắn cũng đang khắc khoải, ngập ngừng không biết có nên nói chuyện đó ra không.
Nhưng chính hắn cũng không dám chắc một trăm phần trăm, chỉ có thể từ tốn mở miệng:
"Ngươi còn nhớ rõ hiện trường sau khi vụ tai nạn xảy ra không?"
"Có một số thi thể đã biến mất không giải thích được, trong đó..."
Hắn dừng lại một chút, mới nhẹ giọng nói tiếp:
"Có cả đứa nhỏ đã đi mật báo..."
Cô giáo Tiểu Lộc cúi thấp đầu, không nghe lọt những lời này của hắn.
Có lẽ đối với cô mà nói, những lời này cũng chẳng có ích gì, dù sao người đã chết, đã chết rồi...
Nhận ra cô không hề hiểu ẩn ý trong câu nói của mình, lão bảo vệ khe khẽ thở dài.
Qua một hồi lâu, hắn chủ động nói sang chuyện khác:
"Vậy, trước lúc rời đi, hắn đã nói gì?"
Tia sáng cuối cùng lọt qua cửa sổ, chiếu lên mặt cô giáo Tiểu Lộc.
Khóe miệng cô dần cong thành nụ cười đau khổ, nhỏ giọng đáp:
"Hắn nói hắn sẽ chữa khỏi cho chính mình"
Biểu cảm trên mặt lão bảo vệ hơi thay đổi.
Một lát sau, hắn mới nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
"Nhưng ai mà biết, người nào mới là người được hắn chữa lành chứ?"
"Ta không biết..."
Vài giây sau, cô giáo Tiểu Lộc mới mở miệng, nói bằng giọng không tự tin:
"Nhưng ta biết, lúc trước hắn đã dùng hết sức lực, hy vọng có thể dẫn mọi người thoát ra khỏi cái địa ngục kia. Hắn đã làm tất cả những việc mà một đứa trẻ có thể làm để đối đầu với đám người lớn kia..."
"Bây giờ, thứ ta căm ghét nhất chính là nỗi sợ trong lòng mình..."
"Một nửa trong ta, khi nhớ lại những chuyện đêm đó, thì lại cảm thấy sợ... sợ hắn..."
"Một nửa còn lại, cứ mỗi lần nhớ tới cảnh hắn đã cố gắng hết sức những vẫn không có cách nào cứu tất cả ra ngoài..."
"Thật sự rất đáng thương..."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất