Chương 1072: Đàm Phán Với Nữ Vương
Sau khi xem vài lần, Lục Tân cảm thấy chỉ riêng tên và thông tin của những người này đã khiến hắn cảm thấy đau đầu vô cùng.
Bình thường hắn không quen tiếp xúc với những người xa lạ, vậy nên những hành động trước đó chỉ hợp tác với người quen.
Dường như Trần Tinh nhìn ra được điểm này, cười nói:
"Lựa chọn đội viên cho mình cũng cần kỹ xảo nhất định, ngươi cân nhắc xem lúc thi hành nhiệm vụ có những nhược điểm nào, năng lực của người nào có thể trợ giúp cho ngươi trong quá trình làm nhiệm vụ."
Nghe vậy, Lục Tân đặt tài liệu xuống bàn luôn.
Trần Tinh còn tưởng rằng hắn định nói gì đó, nào ngờ rằng chờ hồi lâu vẫn không thấy hắn nói gì.
"Sao vậy?"
Lục Tân ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc nói:
"Chủ yếu là ta cảm thấy không có năng lực nào có thể giúp được ta...
Ban đầu Trần Tinh định phản bác lại, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Hồi lâu sau, nàng cầm tài liệu về:
"Nếu như vậy thì ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, cũng thông báo cho đội phó của ngươi, dù sao cũng phải xem hắn có đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ lần này hay không, hi vọng rằng ngươi sẽ thuyết phục được hắn..."
"Chuyện chọn người thì ta và Hàn Băng sẽ suy tính cẩn thận lại, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát đi làm nhiệm vụ lần này"
"Nếu như cần chuẩn bị gì thì hãy nói cho Hàn Băng biết là được."
"OK"
Lục Tân cảm thấy may mắn khi trốn thoát được một việc phiền phức, cười đáp.
Thật ra trong lòng hắn cũng cảm thấy có Hàn Băng và Thần Lần, chuyến đi lần này chắc hẳn không có vấn đề gì đâu.
Chỉ là Thần Lần phải vất vả rồi, đàm phát vừa kết thúc lại phải rời khỏi nhà...
Khi Trần Tinh và Hàn Băng chọn lựa danh sách hỗ trợ nhiệm vụ cho Lục Tân thì ở trấn nhỏ Khai Tâm, Thằn Lằn mặc một bộ âu phục phẳng phiu, gương mặt trịnh trong nghiêm túc đang ngồi trên ghế với tư thế vô cùng chuyên nghiệp, đẩy phần tài liệu trên bàn về phía nữ vương ở phía đối diện, nghiêm nghị nói:
"Nữ vương đại nhân, đây đã là giới hạn cuối cùng của Thanh Cảng chúng ta..."
"Các ngươi hãy cân nhắc thật cẩn thận!"
Nơi hắn ngồi là một căn biệt thự đổ nát.
Khắp xung quanh là tường đổ, nhìn qua thì không hề phù hợp với thân phận của nữ vương.
Nhưng cũng không còn cách nào khác cả, trận tập kích của Giáo hội Khoa học và Công nghệ trước đó đã khiến trấn nhỏ Khai Tâm bị phá hủy trong thời gian ngắn, ngay cả căn biệt thự nữ vương ở cũng như bị thả bom. Đội hỗ trợ Thanh Cảng đã được phái tới đây với mục đích tạo quan hệ, giúp đỡ nữ vương xây dựng lại kiến trúc trong trấn nhỏ Khai Tâm, thậm chí còn khôi phục lại cánh đồng hoa mà nữ vương thích nhất, chỉ riêng việc này đã cần phải di dời rất nhiều cây cối.
Nhưng nữ vương vẫn luôn ôm thái độ cảnh giác với bọn hắn, không muốn cho bọn hắn tới gần biệt thự.
Trong lòng những nhân viên hỗ trợ kia e ngại nữ vương, nếu cô ấy không cho phép tới gần thì đương nhiên bọn họ sẽ không tới gần.
Người duy nhất phải đi vào, thậm chí có lúc còn phải thường xuyên tới chỉ có Thằn Lăn.
Nữ vương nằm nhoài ở đối diện Thằn Lần, thân thể đã trở về chiều dài gần hai mét.
Trên gương mặt thanh tú là một đôi mắt to ngập nước.
Nhưng phần dưới bụng lại là một cái bụng khổng lồ tựa như bụng kiến chúa.
Sau khi nghe Thần Lằn nói vậy, mắt cô ấy chớp một cái, không vội vàng trả lời, từ tốn cắn miếng sô cô la đưa tới bên miệng.
Răng rắc, răng rắc.
Những tiếng vang giòn tan tựa như đang nhai xương người vang lên.
Trong lúc này, Thằn Lằn cúi gầm đầu, quyết tâm không ngẩng lên nhìn nữ vương.
"Uống trà đi..."
Một lúc sau, nữ vương nhẹ giọng nói, giọng nói vô cùng nhu hòa, cũng rất quái lạ, mang theo chấn động không hề giống giọng nói người bình thường.
Sau lưng Thằn Lần, có hai người chất phác, động tác chậm chạp từ từ đi tới, lắc lư lảo đảo, cánh tay run rẩy bưng bát trà, đặt cạch một tiếng xuống trước mặt Thần Lằn, bởi vì động tác không ổn định, gần như bát trà gần như bị đổ sạch.
Chuyện này cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là nước trà màu đỏ, hơn nữa còn dinh dính.
"Cảm ơn..."
Thằn Lần cung kính, khách khí nói:
"Ta không khát"
Nữ vương lẳng lặng nhìn hắn, chớp mắt một cái, một lớp màng trắng quái dị lóe lên dưới mí mắt.
"Phù..."
Sau lưng truyền tới tiếng thở dốc kỳ lạ như tiếng kéo ống bễ.
Thần Lằn có thể cảm nhận được có một ánh mắt lạnh lùng âm u từ phía sau lưng nhìn chính mình.
Thần Lằn muốn khóc luôn rồi, hắn không dám quay đầu lại nhìn hai người bê trà cho mình.
Lúc này cơ thể nữ vương từ từ trướng lên, năng lực cũng dần khôi phục lại.
Một tuần trước, cô ấy đã có năng lực triệu hồi người chết.
Vậy nên bây giờ lần nào hắn tới đàm phán cũng bị một đống người chết vây quanh, Thằn Lần không lo bọn chúng đột nhiên từ phía sau cắn vào cổ mình một cái, nhưng thi thoảng lại có một vài miếng thịt rơi trước mặt mình, chuyện này ai mà chịu cho nổi chứ.
"Nữ... nữ vương đại nhân..."
Dựa vào năng lực khống chế cơ thể hoàn mỹ của hệ người nhện, Thằn Lần mới có thể ép bản thân không hoảng sợ, chỉ là thỉnh thoảng vẫn nói với giọng run run:
"Hay là chúng ta ký kết điều khoản này đi, như vậy tất cả mọi người đều yên tâm, không phải sao?"
Nữ vương không nói gì, cắn một mẩu sô cô la, nhai rôm rốp, dường như ánh mắt trở nên âm u lạnh lùng hơn trước.
"Thật ra ta cũng hiểu..."
Thằn Lằn lên tiếng nói tiếp, biểu cảm vẫn nghiêm túc như trước:
"Có lẽ ngươi cảm thấy những điều khoản này khó lòng chấp nhận được, ngươi nhìn điều khoản tiếp tế vật tư này xem, đây là ý tốt của Thanh Cảng chúng ta, sau này cung cấp đồ ăn cho ngươi, một người không tầm thường như ngươi đương nhiên sẽ không thể chấp nhận được điều khoản bố thí đồ ăn như này. Vả lại, nhỡ đâu... Thanh Cảng hạ độc vào đồ ăn thì sao?"
Nữ vương vẫn nhìn hắn với ánh mắt sâu kín.