Chương 1076: Lên Đường
Tám giờ sáng hôm sau, tất cả mọi người tập trung ăn bữa sáng, sau đó, đúng chín giờ thì xuất phát.
Thành phố Hắc Chiểu nằm ở đầu phía tây của Liên minh, cách Thanh Cảng khoảng ba nghìn km, nếu đi bằng ô tô, phải mất ít nhất từ hai đến ba ngày.
Nhưng đây đã là sự lựa chọn tốt nhất, dù sao thì, sau sự xuất hiện của mặt trăng đỏ, mọi trật tự đều bị sụp đổ, các máy bay chở khách với hành trình xa về cơ bản đều không thể hoạt động.
Cho dù di chuyển bằng trực thăng, cũng cần phải thiết lập các điểm tiếp tế trên đường đi, chỉ cần xảy ra một chút vấn đề cũng có thể gây ra rắc rối lớn.
Vì vậy, phương tiện di chuyển giữa các thành phố Cao Tường lớn hầu hết đều là ô tô.
Đội hỗ trợ Đan Binh do Lục Tân chỉ huy có tổng cộng năm người, vì vậy Hàn Băng đã xin Đặc Thanh Bộ cấp cho họ một chiếc xe cải tiến.
Đó cũng chính là con quái thú bọc thép mà Lục Tân và Thằn Lần từng lái trước đây. Loại xe này có đủ mã lực để có thể leo dốc, có áo giáp dày cộp và kính chống đạn, thậm chí còn được trang bị hệ thống lái xe thông minh, là phương tiện giao thông thích hợp nhất và bền nhất cho những người di chuyển trong vùng hoang vu.
Chiếc xe này tốt hơn nhiều so với xe đầu kéo mà cư dân ở các tụ điểm vẫn hay sử dụng...
Thần Lằn phụ trách lái xe, Lục Tân ngồi ở ghế phó lái, Hàn Băng và Rắn Đỏ ngồi ở băng ghế sau, chiếc xe vừa đủ cho năm người ngồi.
Lần đầu tiên dẫn dắt đội, Lục Tân tỏ ra rất coi trọng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lục Tân dẫn dắt đội, nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của hắn.
Tuy nhiên, có Hàn Băng ở bên cạnh, Lục Tân thật sự chính là ngồi mát ăn bát vàng. Cô gái này tuy không nhiều tuổi nhưng luôn suy nghĩ tỉ mỉ và cân nhắc chu toàn. Từ kế hoạch hành trình đến chuẩn bị vật tư, trang bị vũ khí, thậm chí ngay cả quần áo để thay đổi trên đường đi của Lục Tân cô cũng đều cân nhắc đến.
Lục Tân chỉ cần ký tên trên danh sách vật liệu mà Hàn Băng đưa cho hắn là xong.
Thật là đỡ lo biết bao nhiêu...
"Hiện tại chúng ta đã chính thức xin phép rời khỏi thành phố, kế hoạch sơ bộ là hoàn thành nhiệm vụ trong vòng nửa tháng"
Mọi thứ đều đã sẵn sàng, những chiếc lốp xe cao lớn của con quái thú bọc thép ma sát với mặt đất, đưa họ băng qua cây cầu treo bằng thép, tiến vào vùng hoang vu.
Lúc này, trong Đặc Thanh Bộ, giáo sư Bạch đeo cặp kính lão với sợi dây chuyền bạc dài và mảnh trên chóp mũi, ở trong phòng làm việc cẩn thận so sánh từng nhóm dữ liệu thí nghiệm. Điện thoại bên cạnh đột nhiên đổ chuông, ông ấy tiện tay ấn nút bật loa ngoài để nghe.
"Đội Đan Binh đã khởi hành."
Giọng nói của ông Tô vọng ra từ điện thoại, nghe giống như đang giáp mặt với kẻ thù.
"Ừm"
Giáo sư Bạch đáp lời, ông ấy nhìn một nhóm dữ liệu, tính nhẩm rồi viết ra con số sai lệch trên đó.
"Sao ngươi lại có vẻ yên tâm như vậy?"
Ông Tô không cam tâm, nói tiếp:
"Ta đang nói với ngươi là Đan Binh đã rời thành phố..."
"Hửm?
Giáo sư Bạch hỏi lại:
"Vậy thì thế nào, chuyện này chẳng phải ngươi đã ký tên rồi sao?"
"Ta đã ký rồi..."
Dáng vẻ không bận tâm của giáo sư Bạch khiến ông Tô cảm thấy hơi phiền lòng, nói tiếp:
"Thế nhưng, ngươi không cảm thấy đây là một việc lớn sao? Bây giờ Thanh Cảng chúng ta đã có ô dù là Búp Bê, còn Đan Binh thì vừa rời khỏi thành phố để dọn dẹp một số sự cố ô nhiễm..."
"Đừng dùng hai chữ ô dù này, ta vừa nghe đã cảm thấy ngươi muốn hủ bại..."
Giáo sư Bạch mỉm cười ngắt lời ông Tô rồi nói tiếp:
"Có phải ngươi đang muốn nói Búp Bê là lá chắn của Thanh Cảng, còn Đan Binh thì là thanh kiếm của Thanh Cảng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Ông Tô gật đầu lia lịa rồi vô thức hạ giọng:
"Nếu mọi thứ suôn sẻ, thì Thanh Cảng chúng ta..."
"Tất cả đều là những kế hoạch và nhiệm vụ tuân theo quy định và luật pháp. Ngươi đừng tỏ ra lén lén lút lút giống như đang âm mưu điều gì như vậy..."
Giáo sư Bạch bật cười rồi nói tiếp:
"Ngoài ra, ta biết ngươi và một số người khác chắc chắn sẽ nghĩ như thế này, hai dị biến giả cấp S, một người mang lại sự bảo vệ chặt chẽ ở cấp độ tinh thần cho Thanh Cảng, một người có thể đại diện cho ý chí của Thanh Cảng tiến vào vùng hoang vu, tiêu diệt mọi kẻ thù, các ngươi khó tránh khỏi nảy sinh một loại ngông cuồng tự đại và những dã tâm không cần thiết, nhưng ta cần phải nhắc nhở các ngươi một câu..."
"Búp Bê không phải là lá chắn trên đầu của Thanh Cảng, và Đan Binh cũng không đại diện cho ý chí của một số người trong Văn phòng Hành chính"
"Cho nên, chúng ta hãy thực tế, nghiêm túc và làm tốt những gì chúng ta nên làm"
"Bây giờ, Thanh Cảng quả thực có một số lợi thế, nhưng ở thế giới dưới mặt trăng đỏ này, chúng ta thật sự không có tư cách để ngông cuồng..."
"Chuyện này..."
Ông Tô ở đầu dây bên kia ít nhiều trở nên nhụt chí, trong lòng ông ấy có cảm giác như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
"Phải rồi, ta cũng có việc chính muốn nói với ngươi."
Giáo sư Bạch chợt nhớ ra một việc, liền nói thẳng trong điện thoại.
"Chuyện gì?"
Ông Tô cảm thấy hơi hứng thú.