Chương 1077: Chuyện Trên Đường.
Giáo sư Bạch đáp:
"Tài chính có thể sẽ không đủ, hãy chuyển thêm cho ta một trăm triệu Liên minh tệ."
"Hít..."
Ông Tô hít ngược một hơi khí lạnh, không kìm được hét lên:
"Ngươi cho ta là túi tiền sao?"
"Vừa mở miệng ra là một trăm triệu Liên minh tệ, ngươi có biết vì dự án Thiên Quốc, Văn phòng Hành chính đã chi cho các ngươi tổng cộng bao nhiêu tiền rồi không?"
"Ngươi có biết để thuyết phục những lão già cứng đầu đó, ta thậm chí đã hứa gả đứa cháu gái còn chưa chào đời của mình không?"
"Ngươi hở một cái là lại đòi một trăm triệu Liên minh tệ, cho dù ta có đến ba người vợ cũng không kịp đẻ..."
Giáo sư Bạch nói:
"Lát nữa ta sẽ bảo thư ký viết giấy cho ngươi. Ta rất bận nên sẽ không tự mình đi xin"
Ông Tô ngẩn ra, sau đó nói với vẻ nản lòng:
"Được rồi..."
Lái xe trong vùng hoang vu luôn có một loại cảm giác phức tạp.
Một mặt, những người ở lâu trong thành phố cao Tường khi tiến vào vùng hoang vu, đều sẽ lập tức bị choáng ngợp bởi sự bao la của đất trời, có cảm giác rộng mở khi trái tim và đại não đều đột nhiên được mở ra. Mặt khác, bởi vì mọi người đều biết trong những góc hoang vu tưởng như yên bình này luôn ẩn chứa một số nguy hiểm chưa được xác định, khiến trong lòng người ta mơ hồ cảm thấy bất an...
Con người thực sự là một loại sinh vật có tập tính xã hội.
Nếu không, sao họ có thể có cảm giác đè nén và hoảng sợ khi đối mặt với một vùng hoang vu rộng lớn như vậy?
Tuy nhiên, cũng may là tiếng hát và những câu nói dí dỏm của Thằn Lằn đã làm cho cuộc hành trình này trở nên vui vẻ và không còn đơn điệu.
"Rắn Đỏ, ngươi có muốn nghe bài hát nào không?"
"Rắn Đỏ, ngươi có muốn ta thể hiện giọng hát hoang dã của mình không?"
"Rắn Đỏ, ngươi có muốn xem ta dùng đôi chân của mình điều khiển chiếc xe này bay lên không?"
Thần Lằn đeo kính râm, một tay cầm vô lăng, miệng thì ngậm một thanh sô cô la, sốt dọc đường, hắn có một khát vọng thể hiện mãnh liệt khác thường, không cần ai đáp lời, hắn vẫn có thể độc thoại nguyên một buổi sáng.
Hơn nữa, Thằn Lằn còn nói một cách có tiết tấu với rất nhiều điểm gây cười, cho dù không có ai vỗ tay, hắn vẫn có thể khiến cho bài độc thoại của mình có một loại hiệu ứng đầy màu sắc...
Tuy nhiên, trước sự ân cần của Thằn Lần, Rắn Đỏ chỉ cúi đầu và cười ngượng ngùng khi hắn hỏi đến cô.
Rắn Đỏ dường như không thích nói chuyện cho lắm, cô ấy ăn mặc gợi cảm và hoang đã, nhưng tính cách của cô ấy lại rất hướng nội.
Tất nhiên, Thằn Lằn không quan tâm đến việc cô ấy có trả lời câu hỏi của mình hay không, đối với hắn, sự dịu dàng cúi đầu của cô ấy chính là câu trả lời tốt nhất.
Hàn Băng ngồi trong xe nghiên cứu bản đồ hoặc những tài liệu khác, cô chỉ thỉnh thoảng bật cười phụ họa khi Thằn Lần nói gì đó nghe có vẻ thú vị, còn Lục Tân thì ngồi ở ghế phó lái, chậm rãi ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đang nhanh chóng lùi về sau.
Kế hoạch của Hàn Băng rất tỉ mỉ, vật tư cũng rất đầy đủ, vì vậy, cuộc hành trình của họ diễn ra rất suôn sẻ.
Ngoại trừ một lần Thằn Lằn vì quá phấn khích, nên suýt chút nữa đã lao xuống mương khi đang biểu diễn nhắm mắt lái xe, thì mọi chuyện vẫn diễn ra thuận lợi.
Thuận lợi đến nỗi thậm chí không gặp phải bất kỳ động tĩnh gì khác.
Nhưng khi sắp tiếp cận thành phố Hắc Chiểu, đám người Lục Tân đụng phải mấy đoàn xe đang chạy ngang qua, cứ như thể họ hoàn toàn không biết những gì đã xảy ra ở thành phố Hắc Chiểu.
Điều này khiến Lục Tân cảm thấy hơi tò mò, nhưng Hàn Băng lại không hề ngạc nhiên trước tình huống như vậy, cô giải thích:
"Việc phong tỏa các thành phố Cao Tưởng là một sự kiện lớn"
Mặc dù thành phố Hắc Chiểu xác định đã bùng phát ô nhiễm nghiêm trọng, nhưng họ cũng không thể công khai với bên ngoài chuyện chỗ họ đã xảy ra chuyện.
"Thậm chí bây giờ hầu hết cư dân của thành phố Hắc Chiểu hẳn là vẫn chưa biết họ đã xảy ra vấn đề, vì vậy, khi chúng ta nhận được tin nhắn cầu viện, những người khác vẫn coi thành phố Hắc Chiểu như một thành phố bình thường, họ vẫn tiếp tục vận chuyển hàng hóa và kinh doanh như không có chuyện gì xảy ra...
"Đây thực sự là một biểu hiện rất vô trách nhiệm"
"Nhưng trong số mười thành phố Cao Tường, e rằng có đến bảy thành phố sẽ lựa chọn làm như vậy"
Lục Tân chỉ nghe Hàn Băng giải thích mà không nói gì thêm.
Chỉ là, vô hình trung, ấn tượng của hắn về thành phố Hắc Chiểu bỗng trở nên tôi tệ hơn.
Cân nhắc đến tình trạng ô nhiễm nghiêm trọng ở thành phố Hắc Chiểu, nên họ đã vô thức tăng tốc.
Hai ngày sau, họ đã cách thành phố Hắc Chiểu hơn bảy trăm km.
Họ nghi lại ở đây cả đêm, sáng sớm hôm sau lại khởi hành, dự kiến chiều tối là có thể đến nơi.
Vì vậy, Hàn Băng đã lấy ra bộ thu tín hiệu đơn giản và gọi điện thoại cho người phụ trách phía thành phố Hắc Chiểu được đề cập trong tin nhắn cầu viện trước đó.
Nhưng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ, điện thoại của người đó mãi vẫn không được kết nối.
Hàn Băng cứ cách nửa tiếng lại gọi một lần, sau ba lần gọi vẫn không có người nghe máy, cô đành báo cáo với Lục Tân với vẻ mặt nghiêm nghị.