Chương 1079: Thành Phố Hắc Chiểu
Nhưng hắn không ngờ rằng binh lính đối phương chỉ nhìn lướt qua mấy lần thôi đã lập tức trả lại giấy chứng nhận cho họ. Chỉ là tờ tiền kẹp giữa xấp giấy chứng nhận đã không còn. Sau đó. Một cái đầu thò vào trong xe, nghiêm giọng hỏi:
"Trên xe các ngươi có chở súng không đấy?"
Thần Lằn cười nói:
"Cảnh vệ à, súng của đàn ông thì có hai khẩu, còn những loại súng khác thì chúng ta không có."
Người lính kia lập tức trừng mắt nhìn Thằn Lần một cái:
"Bót đùa bậy lại đi."
Tức khắc, mặt mày Thằn Lằn căng thẳng hết cả lên.
Người lính phẩy tay một cái nói:
"Vào đi, nhớ đừng gây rối trong thành phố đó. Mà nếu có gây chuyện thật... nhớ quay lại tìm chúng ta, chỉ cần có thù lao, chúng ta sẽ giúp ngươi dàn xếp ổn thỏa."
"Con người đúng là dễ tha hóa..."
Sau khi xe thuận lợi lái vào thành phố, Lục Tân không khỏi cảm thán một câu.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, thế là hắn quay đầu, liếc mắt nhìn Hàn Băng đang cầm lấy xấp giấy chứng nhận kia.
Như biết Lục Tân đang nghĩ cái gì, Hàn Băng lập tức mỉm cười đáp lại, giờ một tờ giấy chứng nhận ra trước mặt hắn, bên trên tờ giấy dán hình của hắn, địa chỉ là công ty XX ở thành phố XX, còn có cả dấu chạm nổi và con dấu thông hành nữa. Cô cười nói:
"Đã sớm suy xét tới chuyện lẩn trốn nên ta đã chuẩn bị thêm vài thân phận khác cho chúng ta"
"Chỉ cần chúng ta muốn, chúng ta có thể biến thành thành viên đội chữa trị đặc biệt được phái từ Thanh Cảng tới đây tiếp viện, mà cũng có là lưu dân tới từ Quốc Đảo, hay là một nhóm thương nhân tới từ một điểm tập kết lớn, định tới đây bán sỉ thuốc lá cỏ đen, thậm chí còn có thể là đoàn kỵ sĩ đang hợp tác với chủ thành"
Lục Tân nghe cô nói xong, tức khắc cảm thấy vô cùng kính nể Hàn Băng, cô gái nhỏ đúng là quá cẩn thận.
Chiếc xe lái vào đường lớn của thành phố vệ tinh số 3, thành phố Hắc Chiểu, khung cảnh thành thị phồn hoa thình lình hiện lên trước mắt đám người Lục Tân.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, cửa hàng và phố xá hai bên ngã tư đường đã sáng đèn, ánh đèn rực rỡ phô bày sự xa hoa trụy lạc, đoàn người chao đảo tới lui, những hàng hóa quý hiếm và những người phụ nữ trang điểm đậm, mùi cồn hòa lẫn mùi nước hoa rẻ tiền, cộng thêm chút mùi tanh như tỏa ra từ bãi nôn...
Lục Tân yên lặng kéo cửa kính lên, nhỏ giọng nói:
"Chỗ này thoạt nhìn còn phồn hoa hơn cả Thanh Cảng..."
"Cách sinh tồn của hai bên khác nhau mà."
Hàn Băng mỉm cười giải thích:
"Bao quanh thành phố Hắc Chiểu là vô số đầm lầy, rất khó để gieo cây lương thực; nhưng cũng vì mảng lớn đầm lầy đã ngăn cách hai khu vực, nếu đi đường vòng thì quá xa, còn nếu băng ngang, chắc chắn phải đi qua thành phố Hắc Chiểu, dẫn tới hình thức sinh tồn chính ở đây chính là buôn bán và mậu dịch, thu nhập chủ yếu đến từ vận chuyển hàng hóa và thu thuế của những thương đoàn lớn"
"Ngoài mấy cái này, những đoàn xe cũng như thương đoàn, đoàn kỵ sĩ, lữ khách và đủ mọi loại người thường lui tới chốn này đã tụ tập lại, thúc giục chỗ này xây lên một lượng lớn sòng bạc... loại hình kinh doanh này, cộng thêm bản thân thành phố Hắc Chiểu vốn là khu vực gieo trồng nhiều cỏ đen nhất trong liên minh, vì vậy, chỉ trong thời gian ngắn nó đã tích trữ được một lượng lớn tài phú. Nhưng cũng vì vậy mà lề lối và trật tự ở thành phố Hắc Chiểu rất hỗn loạn, bên trên thì ham vui hưởng lạc, bên dưới thì rồng rắn lẫn lộn."
"Bằng không chúng ta cũng sẽ không dễ dàng trà trộn vào được như vây!"
"Cỏ đen?"
Lục Tân hiểu những gì Hàn Băng nói, nhưng sự chú ý của hắn vẫn bị mấy từ kỳ lạ kia thu hút.
Lúc ở Thanh Cảng hắn cũng từng nghe qua loại cỏ này, hình như thứ đồ này đã bị cấm tiệt ở Thanh Cảng rồi.
"Đúng vậy, chính là thứ mà ngươi đang nghĩ tới đó"
Hàn Băng nói:
"Tuy Hắc Chiểu dựa vào lượng tài phú hùng hậu và vị trí trung tâm quan trọng để gia nhập liên minh, nhưng xét ở khía cạnh nào đó, cách thức sinh tồn của hắn càng thiên hướng về khu hoang đã hơn. Ở hầu hết các thành phố Cao Tường khác, thứ như cô đen được liệt vào hàng cấm, nhưng ở đây, ngoại mặt họ vẫn tỏ ra nghiêm chỉnh tuân thủ pháp luật của liên minh, nghiêm cấm lưu thông cỏ đen, nhưng trong tối thì... Ha ha, ngược lại ra sức duy trì việc mua bán trao đổi thứ đồ chơi này."
Lục Tân nhận ra cách Hàn Băng diễn đạt đã xem như vô cùng uyển chuyển.
Chỉ là, nghe thì nghe vậy thôi chứ trong lòng hắn chẳng cảm thấy có gì khác lạ cả.
Chẳng sợ bên ngoài cửa sổ chính là thành phố Hắc Chiểu, nhưng trong tiềm thức, hắn vẫn cho rằng bản thân và mấy việc này cách nhau rất xa.
Nói ngắn gọn thì, mỗi một thành phố sẽ có đặc trưng riêng của mình. Chuyện mà ngươi cảm thấy khó tin ở Thanh Cảng, khi tới Hắc Chiểu lại cực kỳ bình thường.
Thằn Lần chậm rãi lái xe nhích về phía trước giữa dòng người huyện náo tấp nập, từ đầu đến cuối không hề cắt ngang cuộc đối thoại giữa Lục Tân và Hàn Băng.
Chờ đến lúc hai người họ nói xong, hắn mới cười cười lên tiếng:
"Muốn lên án cái gì thì lát nữa nói tiếp, đội trưởng, bây giờ chúng ta đi đầu đây?"
Sau khi được hắn nhắc nhở, Lục Tân lập tức hoàn hồn, thoáng nhìn qua cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Trước mắt là ngã tư đường đầy náo nhiệt không thấy điểm cuối, hai bên là từng hàng kiến trúc đen thui, còn có đoàn người đông như dệt cửi...
Chỉ khi ở trong thành phố mới biết thành phố này lớn cỡ nào, đặc biệt đây cùng lắm chỉ là một trong số những thành phố vệ tinh của thành phố Hắc Chiểu, những thành phố với qui mô như vầy, thậm chí là lớn hơn còn tới tận bốn cái...
Quá lớn...
Mà một khu vực khổng lồ thế này, lại bị một nguồn ô nhiễm thần bí bao phủ toàn bộ?
Ít nhất thì từ bên ngoài không nhìn ra chút manh mối nào cả.