Mặt Trăng Đỏ

Chương 1080: Thuê Phòng

Chương 1080: Thuê Phòng


Lục Tân thở dài, quay đầu nhìn Hàn Băng:
"Bây giờ ngươi có đề nghị gì không?"
Lúc này Hàn Băng đang cầm một cái máy kiểm tra tinh thần mini, nghiêm túc quan sát trị số hiện lên phía trên. Khi nghe thấy câu hỏi của Lục Tân, cô lập tức ngẩng đầu cười nói:
"Đề nghị của ta là, đã ngồi trên xe suốt mấy ngày rồi, chỉ bằng tìm một nơi để ở trước, rồi hãy tính đến những chuyện khác."
Lục Tân nghe cô nói xong, thuận miệng nói:
"Vậy tìm một nơi để ở trước đi."
Vừa nói, hắn vừa đánh mắt về phía Hàn Băng, hỏi:
"Nơi này khả năng cao đã bị nguồn ô nhiễm bao phủ, ngươi không sao đó chứ?"
Hàn Băng không phải dị biến giả, sức chống cự đối với ô nhiễm tất nhiên sẽ yếu hơn bọn hắn một chút.
Nghe thấy câu nói của Lục Tân, Hàn Băng chỉ từ tốn đeo máy kiểm tra tinh thần mini lên cổ tay, trông nó lúc này không khác đồng hồ điện tử thông thường là bao; sau đó, cô ngẩng đầu cười nói:
"Nếu đã quyết định tới một nơi nguy hiểm như vậy để công tác, đương nhiên ta cũng phải chuẩn bị tốt vài thứ rồi. Nếu có nguồn ô nhiễm tới gần ta, ít nhất thì ta có thể nhanh chóng phát hiện ra nó, hơn nữa có thể cầm cự ít nhất mười giây...
Lục Tân hơi ngẩn người:
"Sau đó thì sao?"
Hàn Băng nhìn hắn:
"Đương nhiên là hô cứu mạng với ngài Đan Binh rồi..."
Lục Tân thế mà không cách nào phản bác lại nổi.
Sau khi quyết định sẽ tìm một chỗ nghỉ chân, họ lập tức bắt tay tìm kiếm một nơi thích hợp. Một lát sau họ đã lái tới gần khu vực trung tâm thành phố vệ tinh số 3 Hắc Chiểu, sau khi nhìn thấy được một tòa khách sạn nguy nga lộng lẫy, họ lập tức đậu xe lại bên ngoài, cùng nhau tiến vào khách sạn.
Trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh, phía sau quầy lễ tân vang lên tiếng nhạc dồn dập, mạnh mẽ.
Nhân viên lễ tân mặc đồ công sở đứng trước một cái máy quay đặt trên quây lễ tân, lắc lư theo nhạc. Không chỉ gật gù đắc ý, cô còn điên cuồng lắc lư mái tóc của mình. Giữa đại sảnh trống rỗng vang vọng tiếng nhạc dồn dập khiến nó trông vừa vắng vẻ lại vừa quái dị.
Nhưng cô vẫn còn rất hào hứng, mái tóc xõa ra như cây lau nhà, tung bay phấp phới.
"Bùm cắc, bùm các..."
Thần Lằn cũng lắc lư theo nhạc hai nhịp, sau đó gõ gõ lên quầy lễ tân, cười nói:
"Bốn căn phòng có giường lớn"
Lục Tân hơi ngạc nhiên:
"Sao lại đặc biệt muốn phòng có giường lớn?"
Cô gái đứng sau quây lễ tân vẫn đang phiêu theo nhạc, dường như không nghe thấy mà cũng có thể là cố tình làm lơ yêu cầu của Thằn Lăn.
"Nè... Bốn căn phòng có giường lớn..."
Thần Lằn giơ tay ra, tắt loa của cô đi, đồng thời cất cao giọng nói một câu.
"Tạch!"
Tiếng nhạc đột nhiên biến mất, động tác của cô lễ tân bỗng ngừng lại.
Mới nãy còn điên cuồng lắc lư, giờ lại đột nhiên dừng lại, thật sự có về hơi quái dị.
Trên khuôn mặt bị mái tóc tán loạn che khuất hiện lên một đôi mắt tràn đầy tia máu, con ngươi không có tiêu cự, trống rỗng nhìn về phía họ.
Không thể nào hình dung được cảm giác khi bị đôi mắt kia nhìn vào.
Lục Tân dám khẳng định nhân viên lễ tân trước mặt này không phải dị năng giả, càng không thể là quái vật tinh thần.
Nhưng nàng đang ở trong trạng thái điên cuồng thì đột ngột dừng lại, chậm rãi mở đôi mắt tràn ngập tơ máu lên nhìn về phía họ khiến cho họ cảm thấy quái dị tới tột cùng. Nhất là khi nhân viên lễ tân này nhìn chằm chằm vào họ, con ngươi không hề thay đổi chút nào.
Nàng làm ra động tác nhìn về phía họ nhưng dường như đôi mắt không hề nhìn thấy họ vậy.
Cảm giác này giống như là đang bị một xác chết nhìn chằm chằm vào.
"Đậu xanh..."
Thằn Lằn giật bắn người khi thấy ánh mắt này, vô thức lùi về sau một bước:
"Đã bao lâu ngươi chưa ngủ vậy hả?"
Nhân viên lễ tân kia không hề phản ứng lại.
Nàng đứng nguyên tại chỗ, hồi lâu sau con ngươi mới từ từ co lại, có tiêu điểm.
Đến tận giây phút này thì nhìn nàng mới giống người sống hơn một chút.
"Các ngươi muốn ở trọ hả?"
Nàng lên tiếng:
"Một trăm một phòng, tiền đặt cóc một nghìn một người."
Khi nàng nói chuyện, các chữ đều cách nhau chừng nửa giây.
Điều này khiến nàng ta nói chuyện khá chập chạp, như một chiếc radio sắp hết pin.
"Hả?"
Lục Tân nghe nàng nói vậy, lập tức nhíu mày lại.
Giá tiền này không phải đắt mà là ăn cướp luôn rồi.
Một người cần đặt cọc một nghìn, ai nghe xong cũng cảm thấy đối phương đang nói đùa.
"Á đù, đắt vậy trời?"
Nhưng không cần đội trưởng Lục mở miệng thì Thằn Lần đã làm ầm lên:
"Em gái này, có phải là ngươi đã nhớ sai giá hay không hả?"
"Hừ!"
Lời phàn nàn này không hề quá đáng, nhưng cô gái đứng sau kệ đột nhiên trừng mắt lên nhìn về phía Thằn Lằn, đôi mắt tràn đầy tơ máu kia trở nên đỏ bừng như máu, dường như máu có thể chảy ra bất cứ lúc nào vậy, ai thấy cũng phải giật mình.
"Không muốn ở trọ thì đừng ở."
Nàng đột nhiên mắng lớn:
"Đồ quỷ nghèo, đồ nhà quê, chê đắt thì ở khách sạn làm gì hả?"
Trước cơn giận của nàng ta, đám người Lục Tân đều cảm thấy ngượng ngùng.
Lục Tân là người tốt tính, không biết nên đối phó với trường hợp này như nào cả, Rắn Đỏ là người thành thật, câm nín không biết phải nói gì.
Thằn Lằn thì không thể chịu đựng nổi, tức giận bất bình vỗ mạnh lên kệ lễ tân:
"Thái độ phục vụ của ngươi như nào vậy hả?"
"Và...
Hắn còn chưa dứt lời thì lễ tân đứng trước quầy đột nhiên cầm quyển danh sách khách trọ lên, đập thẳng về phía Thằn Lằn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất