Mặt Trăng Đỏ

Chương 1081: Mức Độ Ô Nhiễm

Chương 1081: Mức Độ Ô Nhiễm


"Thái độ phục vụ của ta như vậy đó..."
Nàng ta nóng nảy như một con sư tử cái giận dữ, quát:
"Không thích thì mau cút đi...
"Đậu đen rau má..."
Thằn lằn tránh né quyển danh sách đăng ký, tức giận vén tay áo lên, hô:
"Tưởng ta không thể xử lý được ngươi hả?"
Vừa nói hắn vừa lùi về sau một bước, nói với Rắn Đỏ ở sau lưng:
"Ngươi lên đi, ta không thể chịu được cơn giận này, nhưng mà ta không đánh phụ nữ"
"Hả? ?"
Rắn Đỏ hướng nội ngẩn người ra, nghe Thần Lằn nói vậy thì cảm thấy hơi sợ.
Sao lại đến lượt mình phải xông lên đánh nhau rồi?
Điểm mấu chốt chính là đội phó bảo mình xông tới đánh nhau, rốt cục mình có nên xông lên hay không?
Nhưng khi Rắn Đỏ theo bản năng nhìn về phía Lục Tân cầu cứu thì lễ tân sau quầy đã nổi cơn tam bành, nàng ta tức giận tới mức chảy nước mắt, hét thất thanh:
"Các ngươi đông người như vậy mà lại bắt nạt một cô gái yếu ớt như ta sao?"
"Ngươi không đánh ta thì ta sẽ đánh ngươi sao? Ta liều mạng với ngươi...
Giọng nói đã trở nên nghẹn ngào, nàng ta dốc sức leo ra khỏi quây lễ tân, định xông tới đánh Thần Lần.
Thần Lằn cảm thấy hoảng hốt, mau chóng liếc mắt ra hiệu cho Hàn Băng.
Hàn Băng hiểu ý, tiến tới trước một bước, bắt lấy cánh tay nhân viên lễ tân đầu óc mơ hồ, định trèo ra khỏi quầy lễ tân nhưng không thể thành công, đẩy nàng trở về vị trí cũ, cười nói:
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu mà, đừng tức giận nữa, chúng ta muốn đăng ký, nộp tiền như nào vậy?"
Khi nghe thấy hai chữ "đăng ký" và "nộp tiền", nhân viên lễ tân hơi ngẩn người ra.
Dường như nàng ta bị hỏi đột ngột như vậy khiến cho cơn giận trong lòng cũng quên cả bùng phát.
Sau khi ngơ ngác vài giây mới trả lời:
"Chỉ nhận liên minh tệ, có vàng thì cũng nhận, nhưng không cho cắt nhỏ."
"Không sao, chúng ta có liên minh tệ"
Hàn Băng cười đáp, sau đó nhặt danh sách đăng ký ở trọ từ dưới đất lên, đưa cho nàng ta.
Giọng nói của nàng dịu dàng và kiên nhẫn, mang theo ngữ điệu an ủi, phối hợp ký tên lên trên danh sách đăng ký.
Trước tiên lấy ra năm tờ tiền giấy mệnh giá trăm tệ, đưa từng tờ từng tờ cho lễ tân để thanh toán tiền thuê phòng, sau đó lại lấy ra một chồng tiền giấy, đếm hai mươi tờ từ bên trong ra, đưa cho lễ tân làm tiền thế chấp, lặng lẽ quan sát lễ tân tiếp tục rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng.
"Còn thiếu ba nghìn"
Nàng thấy lễ tân cất hai nghìn tiền thế chấp đi thì mỉm cười nhắc nhở một câu, lại đếm ba nghìn đưa cho nàng.
Dường như lễ tân không hề phát hiện ra điểm gì khác thường cả, thấy Hàn Băng đưa cho mình, thế là thuận tay nhận lấy, đút vào ngăn kéo.
Xem ra cho dù Hàn Băng không đưa thêm ba nghìn cho nàng thì nàng cũng sẽ đăng ký cho mấy người Lục Tân là đặt cọc năm nghìn.
Sau khi nhận được thẻ phòng, xác nhận xe có thể đỗ tạm ở cửa khách sạn, bọn họ lấy hành lý, đi thang máy lên tầng.
"Rõ ràng là cô gái này đã bị chứng hoảng sợ do ô nhiễm."
Sau khi tiến vào bên trong thang máy, Hàn Băng khẽ thở dài một tiếng, nói với Lục Tân:
"Nàng đã bị thiếu ngủ nghiêm trọng, cho nên mới rơi vào trạng thái chậm chạp, dễ cáu giận, mất tập trung, hưng phấn một cách bất thường. Nhưng rõ ràng là chính nàng cũng không phát hiểm ra điểm này, nếu không thì sẽ không xảy ra vấn đề lớn như vậy, vẫn chăm chỉ đi làm ở khách sạn. Đây cũng là tình trạng chung của đại đa số người ở thành phố Hắc Chiểu, bị đánh cắp giấc ngủ không ít thì nhiều:
"Nhưng có lẽ chính họ vẫn không biết, chỉ coi rằng trạng thái của mình trong khoảng thời gian này không tốt"
"Hơn nữa thời gian giấc ngủ nàng bị đánh cắp chắc hẳn là vẫn chưa tới nửa tháng."
Thằn Lần ở bên cạnh cười đáp:
"Nếu như nàng không ngủ trong suốt nửa tháng, như vậy hiện giờ nàng đã không đủ thể lực để khiêu vũ như đồ thần kinh vậy rồi. Ta thấy tư thế khiêu vũ của nàng ta khi nãy rất chuẩn xác, cú xoay người kia..."
"Chậc chậc..."
Hàn Băng khẽ lắc đầu, bỏ nửa câu nói không đứng đắn của Thần Lần ngoài tai, tiếp tục phân tích:
"Điều này chứng tỏ thành phố Hắc Chiểu đã thất thủ rồi, biểu hiện chắc hẳn là phần lớn mọi người không ít thì nhiều cũng bị đánh cắp giấc ngủ."
"Nhưng số lượng giấc ngủ bị mất cũng không giống nhau."
"Nghiêm trọng nhất có thể là đã hoàn toàn đánh mất giấc ngủ, đã kéo dài trong thời gian gần hai mươi ngày."
"Nhẹ hơn thì chỉ bị đánh cắp một phần thời gian giấc ngủ tám tiếng, thời gian kéo dài không quá lâu."
"Một mặt khác là..."
Hàn Băng lấy một thiết bị đo tinh thần nhỏ nhắn ra, lắc lư trước mặt Lục Tân:
"Khi nãy ta quan sát nàng ở khoảng cách gần, như giá trị trên dụng cụ đo lường tinh thần không hề xuất hiện thay đổi. Điều này chứng tỏ đây là ô nhiễm ở cấp độ sâu. Hình thức ô nhiễm là ăn trộm chứ không phải ban cho..."
Lục Tân gật đầu, dù sao thì hắn cũng là đội trưởng, đương nhiên có thể nhìn ra trong lần tranh chấp nhỏ khi nãy, Thằn Lằn và Hàn Băng đều mang dụng ý quan sát nhân viên lễ tân kia. Nhất là Hàn Băng, nàng khi chỉ quan sát bằng mắt mà còn đã thu được rất nhiều thông tin.
Đương nhiên chỉ quan sát một người thì vẫn không thể thu được kết luận chính xác, còn phải quan sát nhiều hơn.
"Ting...
Thang máy đi đến nơi, cửa thang máy từ từ mở ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất