Mặt Trăng Đỏ

Chương 1082: Bất Thường

Chương 1082: Bất Thường


Đám người Lục Tân giẫm chân lên tấm thảm dày, đi trên hành lang dài hẹp, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hai bên đều là phòng khách sạn, có đủ các âm thanh quái dị khe khẽ phát ra.
Có một vài tiếng vỗ tay vui vẻ truyền ra, cũng có căn phòng truyền ra âm thanh như có ai đang liều mạng đập đầu vào tường, còn có tiếng rên rỉ của người uống say, nằm trên sàn nhà.
Ngoài ra còn có đủ các âm thanh kỳ quái khác khiến khách sạn này bị bao trùm một bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Họ đi ngang qua hành lang, thậm chí còn nhìn thấy có mấy căn phòng quên đóng cửa, người ở bên trong vành mắt đen sì, đang nhìn chằm chằm vào máy tính.
Lúc đám người Lục Tân đi ngang qua cửa, hắn cũng không thèm quan tâm, chỉ có ánh sáng xanh từ màn hình máy tính chiếu lên trên gương mặt hốc hác.
Lục Tân biết những hành động khác thường này đều do thiếu ngủ mang tới.
Khi họ đang suy nghĩ thì đã đi qua một chỗ rẽ trên hàng lang, sau đó họ đồng loạt dừng chân lại.
Ỗ trước mặt họ, ở trên hành lang, có một người phụ nữ chỉ mặc áo ngủ, đi chân trần, nhẹ nhàng nhảy múa trong hành lang.
Nàng ta ước chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người rất đẹp, hình như bên trong lớp áo ngủ không còn mặc gì cả, yên lặng giẫm lên trên thảm, tựa như đã uống say, hai cánh tay giao nhau, tạo thành đủ các hình dạng, động tác chậm chạp lười biếng, giống như bóng ma lúc nửa đêm.
Nàng chặn giữa đường đi khiến mấy người Lục Tân phải dừng bước.
Dưới ánh đèn mờ ảo, người phụ nữ kia không quan tâm gì khác, tập trung khiêu vũ, trên gương mặt hiện rõ vẻ ngốc nghếch.
Thần Lằn ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ này từ từ nhấc chiếc chân thon dài thẳng tắp lên, ép sát lên tường tạo thành một hình thẳng đứng, thân thể nhẹ nhàng ngửa ra sau, dáng người hoàn mỹ được thể hiện ra hết, ánh mắt chăm chú hơn vài phần, nhưng rất nhanh hắn đã nhíu mày lại.
Lúc này người phụ nữ đang khiêu vũ kia hơi ngoảnh đầu sang, dường như mới phát hiện ra đám người Lục Tân đang tới gần.
Gương mặt dường như đã lâu ngày không tẩy trang của nàng dần dần hiện lên một nụ cười quái dị, cặp môi đỏ ngoác sang hai bên.
Trong giọng nói lại mang theo cảm giác mơ hồ, không tỉnh táo:
"Hì hì, mệt mỏi quá đi... như đang giẫm trên mây vậy... Nhưng ta không tài nào ngủ được... Vậy nên không bằng các ngươi tới chơi với ta đi nào..."
Vừa nói, nàng vừa đứng thẳng người lại, đôi chân như đang giẫm trên mây, lung la lung lay, nhẹ nhàng đi về phía trước.
"Hả? ?"
Lục Tân lập tức nhìn về phía Thằn Lằn với ánh mắt lo lắng.
Nhưng điều họ không thể ngờ tới chính là người phụ nữ kia chỉ đi về phía trước hai bước thì cơ thể đột nhiên cứng đờ lại.
Không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, nụ cười trên gương mặt người phụ nữ kia cứng đờ lại, sau đó cơ thể mềm oặt, ngã đổ về phía trước.
"Ấy,..
Thằn Lằn vội vàng xông nhanh về phía trước, đưa tay ôm lấy nàng, tránh cho nàng ngã thẳng xuống dưới đất.
Biểu cảm trên mặt hắn cứng đờ, trở nên có chút sợ hãi.
Thần Lằn nhíu mày, đưa tay chạm lên cổ và tìm nàng kiểm tra thử, càng về sau biểu cảm càng thêm phần đè nén.
"Chết rồi."
Thần Lằn quay đầu lại nhìn về phía Lục Tân, trầm giọng nói, sau đó nhẹ nhàng đặt người phụ nữ này nằm thẳng trên mặt đất.
Lục Tân trầm mặc nhìn về phía người phụ nữ này, tâm trạng trở nên khá phức tạp.
Kết quả này cho dù tới khá bất ngờ, nhưng cũng không cần phải suy nghĩ nhiều.
Từ quầng mắt thâm đen và biểu cảm tiều tụy của nàng là có thể nhìn ra nàng mất ngủ nặng hơn nhân viên lễ tân bên dưới nhiều.
Khi mất ngủ tới một mức độ nhất định, đột tử là chuyện rất bình thường.
Nhưng điều khiến hắn khó lòng hình dung nổi đó chính là cảm giác nhìn người phụ nữ trước mặt chết trong im lặng, nó quá mức đáng sợ.
Kiểu chết như vậy dường như còn đáng sợ hơn cả bị súng bắn chết.
"Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Nhóm bốn người đứng trên hành lang, vây quanh thi thể người phụ nữ này, đều cảm thấy bầu không khí trong hành lang có phần bị kìm nén.
Rắn Đỏ hướng nội hình như đang cảm thấy sợ hãi, một lúc sau mới hỏi nhỏ.
"Trước tiên cứ để nàng ở đây, thông báo cho lễ tân là được."
Lục Tân im lặng một lúc mới khẽ đáp.
Thằn Lằn gật đầu, im lặng vài giây rồi nói:
"Nhưng điều quan trọng hơn vào lúc này chính là tình trạng của thành phố Hắc Chiểu bây giờ. Xem ra nơi này bị ô nhiễm nặng nề hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, nếu như cứ để mặc cho ô nhiễm lan rộng ra, nói không chừng sẽ xuất hiện sự kiện nhiều người đột tử. Liệu chúng ta có nên cân nhắc việc mau chóng tới tòa thị chính tìm hiểu tình hình, sau đó bắt đầu xử lý hay không?"
"Tạm thời thì chưa."
Lục Tân còn chưa trả lời thì Hàn Băng đã nói ra suy nghĩ của mình.
Thấy họ đều nhìn về phía mình, mặt Hàn Băng đỏ lên, nói khẽ:
"Ta không phải dị năng giả, nhưng ta tiếp xúc với những sự kiện ô nhiễm đặc thù từ rất sớm, cũng đã trải qua vài lần huấn luyện. Ta luôn cảm thấy vấn đề của thành phố Hắc Chiểu hiện giờ vô cùng nghiêm trọng, dưới tình hình lúc đầu người liên lạc không kịp liên hệ với chúng ta, tiếp xúc thẳng với tòa thị chính là việc vô cùng nguy hiểm.
Sau khi dừng lại vài giây, nàng nói tiếp:
"Tối thiểu chúng ta cũng cẩn quan sát qua rồi tính tiếp."
Thần Lằn và Rắn Đỏ vô thức liếc nhau một cái, thân là dị năng giả, bọn họ không hiểu được lựa chọn của Hàn Băng.
Dù sao thì Hàn Băng cũng chỉ là một người bình thường, trong vấn đề này, dị năng giả có ưu thế trời sinh.
"Ta đồng ý với ý kiến của Hàn Băng."
Lục Tân liếc nhìn Hàn Băng, gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên quay đầu lại, nói với Hàn Băng:
"Mặt khác, tạm thời ngươi không nên chia tách với chúng ta, tối nay ngươi cứ nghỉ ở trong phòng của ta là được."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất