Chương 1091: Đi Ăn
Lục Tân không xác định được liệu đã có người dựng lên lĩnh vực tinh thần trong thành phố này hay chưa, nhưng có thể thấy rõ một điều rằng những người sống trong thành phố dù ít hay nhiều thì cũng đã bị ô nhiễm. Mà khi một lượng lớn người đã bị ô nhiễm tập trung lại với nhau cũng sẽ hình thành sức ảnh hưởng tương tự với lĩnh vực tinh thần.
Mà cho dù không có lĩnh vực tinh thần nào thật, thì bản thân bầu không khí náo nhiệt và sinh động của thành phố này cũng đã đủ tác động lên người khác rồi.
Đôi khi, không khí trong thành phố cũng sẽ ảnh hưởng lên mỗi một cư dân sống ở đó, tựa như nguồn ô nhiễm vậy.
"Chúng ta đi ăn cái gì đó trước đã, thuận tiện lên sẵn kế hoạch luôn"
Dưới sự đề nghị của Hàn Băng, họ đi tới một tiệm cơm cách khách sạn không xa. Trước cửa tiệm cơm giăng đầy lều trại, vô số cái bàn sắp xếp hỗn độn, mỗi bàn đều ngồi kín người, ai nấy cũng ra sức bốc đủ loại thức ăn cho vào miệng, rượu thì nốc hết ly này tới ly khác, biểu cảm trên mặt phấn khích lạ thường, hai mắt thì đỏ tươi như máu.
"Khả năng cao là người ở đây đã không ngủ suốt bảy tám ngày, hoặc nhẹ nhất cũng là đã lâu chưa được ngủ đủ giấc. Ta không tin đầu bếp của họ sẽ nấu được món gì ra trò, nên tốt nhất vẫn là mua chút đồ ăn đóng hộp về ăn là được."
Hàn Băng suy nghĩ rất chu đáo, bởi vậy họ cũng chỉ tìm một cái bàn, tùy tiện gọi vài món.
Đợi đúng nửa tiếng mới có nhân viên phục vụ uể oải bưng một thùng rượu và mấy đĩa đồ ăn ra, sau đó ném lên bàn.
Không một món nào là món họ đã gọi, nhưng họ cũng không nói gì, chỉ yên lặng lôi đồ hộp và lạp xưởng đã được gói kín của mình Ta.
Ố trường hợp như vây, hành vi của họ tất nhiên là vô cùng quái dị, nhưng xung quanh chẳng một ai để ý tới.
Chỉ có duy nhất Thằn Lằn rót thử cho mình một ly bia, nhưng vừa ngửi một cái, hắn lập tức để ly sang một bên.
"Đã ôi hết rồi, không biết sao họ lại nuốt trôi nữa"
Hàn Băng nói:
"Nếu ngủ không đủ giấc trong thời gian dài, vị giác sẽ dần biến mất, có ăn hay uống cái gì cũng chẳng nếm thấy vị nữa đâu."
"Ngươi thấy họ hết ăn lại uống dữ dội như thế, kỳ thật chỉ là vì họ quá hưng phấn"
"Khi con người ta mệt nhọc quá mức, cơ thể ngược lại sẽ sinh ra sự hưng phấn khác hẳn người thường"
Hàn Băng rõ ràng là đang mở lớp bổ sung kiến thức. Thậm chí, Lục Tân còn có cảm giác, tuy chỉ là người thường, nhưng biểu hiện của cô còn chuyên nghiệp hơn cả dị biến giả như hắn.
Hắn gật đầu, nói với Hàn Băng:
"Nếu không thể tiếp xúc trực tiếp với bộ hành chính của thành phố, vậy chúng ta nên triển khai điều tra thế nào đây?"
"Ta cũng đang suy xét tới chuyện này."
Hàn Băng nghiêm túc suy nghĩ:
"Trước mắt, vấn đề lớn nhất đó là chúng ta chưa thể xác định rõ căn nguyên ô nhiễm của thành phố này, rốt cuộc đó là nguồn ô nhiễm, quái vật tinh thần hay là dị biến giả? Nhưng nếu là hai nguyên nhân phía sau, có thể đối phương đã có được năng lực khống chế thành phố này"
"Nếu đổi lại là ta, nếu ta muốn kiểm soát thành phố này, vậy nơi đầu tiên ta phải khống chế chính là bộ hành chính"
"Đây cũng nguyên nhân ta không ủng hộ việc gặp mặt họ bây giờ.
Vì nơi đó chính là nơi nguy hiểm nhất. Nếu bên phía họ đã thật sự xảy ra vấn đề, rất có khả năng khi chúng ta qua đó sẽ trực tiếp rơi vào bẫy của đối phương. Cho dù không có bẫy, nhưng có thể họ sẽ đưa cho chúng ta một vài thông tin sai lệch khiến chúng ta đi lạc hướng. Mặt khác, ta đề nghị chúng ta không nên để lộ thân phận ngay lúc này."
"Rốt cuộc nếu đối phương đã nắm được bộ hành chính trong tay, khả năng cao hắn sẽ phát động sức mạnh của cả một thành phố để chống lại chúng ta"
"Đương nhiên..."
Cô chợt nở nụ cười, nhìn về phía Lục Tân:
"Có ngài Đan Binh ở đây, cho dù phải đối mặt với cả một tòa thành, chúng ta cũng sẽ không thua"
"Nhưng dù sao mục đích chúng ta tới đây cũng là để dọn dẹp ô nhiễm, cho nên vẫn phải cố gắng giảm bớt thương vong hết mức có thể thì hơn..."
Mọi người xung quanh lập tức im lặng như thóc.
Rõ ràng là ba dị biến giả vây quanh một người bình thường, nhưng cảm giác lại như ba học sinh đốt đang vây quanh học sinh giỏi để nghe giảng vậy, thật sự là cực kỳ quen thuộc.
"Chị gái nói có lý..."
Da mặt Thần Lằn dày nhất, hắn vừa gặm mì gói, vừa khiêm tốn thỉnh giáo:
"Nhưng nếu không tới gặp bộ hành chính, bản thân chúng ta cũng chỉ mới tới nơi này, xem như trời xa đất lạ. Õ một thành phố lớn như vậy, chúng ta phải điều tra thế nào đây?"
Hàn Băng quay đầu nhìn Lục Tân:
"Ngài Đan Binh có nhìn thấy cái gì không?"
Lục Tân đón lấy ánh mắt quan tâm của cô, lắc đầu nói:
"Không có"
Sau vài giây suy nghĩ, hắn nói tiếp:
"Ta chỉ có thể nhìn thấy những tinh thần thể đã có được ý chí riêng của mình, hơn nữa còn phải là khi chúng không ẩn nấp trong cơ thể người khác. Vì vậy, dù ta không nhìn thấy, cũng không đại biểu rằng lĩnh vực ô nhiễm không tồn tại. Lúc trước, ở khu vực xung quanh trấn nhỏ Khai Tâm, rõ ràng chúng ta đang ở trong lĩnh vực tinh thần, khi đó ta cũng chẳng nhìn thấy bất cứ quái vật tinh thần nào, nhưng lại cảm nhận được ô nhiễm vô hình có mặt khắp mọi nơi..."