Chương 1092: Bị Phát Hiện Chưa?
"Lĩnh vực tinh thần..."
Mặt mày Hàn Băng nghiêm lại, nói với Lục Tân:
"Trước khi tới đây, giáo sư Bạch đã đặc biệt tới giảng giải bổ sung kiến thức cho ta. Hình thức ô nhiễm kiểu lĩnh vực tinh thần là loại hình đáng sợ nhất. Dựa theo những gì hắn đã phân tích, lấy Búp Bê làm ví dụ, nếu cô ấy có thể sử dụng nhuần nhuyễn sức mạnh của một người chủ lĩnh vưc tinh thần, vậy thì khi những dị biến giả hoặc là nguồn ô nhiễm tinh thần khác đặt chân vào Thanh Cảng, cô ấy sẽ phát hiện ra ngay, thậm chí có thể tìm được vị trí của họ trong nháy mắt"
"Bây giờ, chúng ta cũng phải kiểm tra liệu chúng ta đã bị đối thủ phát hiện ra hay chưa?"
Nói đến đây, biểu cảm trên mặt cô càng thêm nghiêm túc:
"Nếu đã bại lộ, vậy những hành động ẩn núp mà chúng ta đang làm đây giờ đều là vô nghĩa"
Lời nói này khiến Thằn Lần và Hồng Xà có hơi ngẩn ngơ, cũng cảm thấy rất lo lắng.
Vừa đặt chân vào thành phố đã ngay lập tức bị người khác phát hiện?
Tuy là dị biến giả, nhưng khi nghe thấy loại năng lực đáng sợ như vậy, họ cũng cảm thấy không chân thật chút nào.
Lục Tân cũng nhận ra bộ dạng nghiêm túc của Hàn Băng, không hiểu sao hắn lại cảm thấy cô rất đáng yêu, bèn cười cười lắc đầu nói:
"Chắc là không đâu, hiện tại ta không có cảm giác bị người khác nhìn trộm"
"Mặt khác, những gì mà giáo sự Bạch vừa phân tích, trên lý thuyết hẳn là có thể làm được, nhưng trên thực tế, diện tích của một thành phố quá lớn, cư dân cũng quá đông, vô số sức mạnh tinh thần chồng chất, đan xen với nhau. Sự biến hóa của biển sức mạnh tinh thần này phải nói là quá mức hỗn loạn"
"Cho nên những lĩnh chủ tinh thần hẳn là sẽ không làm được hành vi cao siêu tới vậy..."
Hắn thuận miệng nói những suy nghĩ trong đầu mình ra, cũng xem như cung cấp thêm chút kiến thức cho Hàn Băng.
Nhưng không ngờ, đám người Hàn Băng, Thằn Lằn và Hồng Xà sau khi nghe xong lại đều tỏ ra ngơ ngác ngây ngẩn.
Thậm chí Thằn Lằn còn nuốt "ực" một tiếng nữa.
Lục Tân bị ánh nhìn chăm chăm của họ làm cho không được tự nhiên, khẽ sờ sờ mặt mình, đâu có cười, thế là hắn tò mò hỏi:
"Làm sao thế?"
"Đội trưởng......
Thần Lằn hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí hỏi:
"Ngươi hiểu biết lĩnh chủ tinh thần tới vậy, có phải là..."
".... Kỳ thật ngươi đã vượt qua lĩnh chủ tinh thần?"
Lục Tân sửng sốt vài giây, sau đó cười nói:
"Nói cái gì thế......
Nhưng chính bản thân hắn cũng cảm thấy hoang mang. Đúng vậy, tại sao hắn có thể vô thức nói ra những lời đó chứ... trước giờ hình như bản thân chưa từng trải qua đợt huấn luyện nào về chuyện này mà...
Nhìn bộ dạng trầm ngâm của Lục Tân, Hàn Băng hoàn hồn lại, trong lòng cũng hơi hoảng loạn, vội cười làm lành:
"Vậy là tốt rồi"
"Nếu chúng ta chưa bị phát hiện, vậy là có thể yên tâm lên một kế hoạch điều tra hoàn hảo rồi..."
Cả bàn không ai nói năng gì, mọi người đều yên tâm thoải mái chờ Hàn Băng suy nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ.
Đường phố vẫn ồn ào náo nhiệt như vậy, tiếng cười nói, mắng mỏ, tiếng ly rượu va chạm, tiếng đấm đá, tiếng nôn mửa của đám người say bí tỉ... vang lên không ngớt, toàn bộ thành phố như bị nhấn chìm trong cảm xúc phù hoa và ồn ã, tựa như có một chiếc khăn lông náo nhiệt đã che đi hết thảy bí mật.
ở giữa thành phố ồn ào náo nhiệt này, không biết từ lúc nào mà khóe miệng Lục Tân đã hơi nhếch lên.
Biểu hiện của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng thật ra áp lực đè trên vai còn lớn hơn cả đám Thằn Lần và Hàn Băng.
Cảm giác đó thật sự rất kỳ quái. Hắn vốn không quá thích bầu không khí ở thành phố này, nhưng vừa nãy, khi nhận ra trong thành phố này tồn tại một sức mạnh to lớn đủ để bản thân cảm nhận được, cảm xúc của hắn dành cho thành phố này cũng ngày càng kém.
Thậm chí, hắn có cảm giác, trong thành phố này hình như có linh hồn nào đó không thích mình. Khi ở trong thành phố này, thậm chí hắn còn cảm thấy không thể hít thở một cách thoải mái.
Hoảng hốt, bực bội, bị đè nén... tóm lại là tâm trạng không thể thả lỏng nổi.
Hắn bỗng có xúc động muốn xông vào trung tâm thành phố Hắc Chiểu, trực tiếp tóm lấy thứ sức mạnh khiến hắn cảm thấy chán ghét này.
Chỉ là hắn vẫn nhịn xuống được.
Hàn Băng nói rất đúng, bản thân tới đây là để giúp thành phố này dọn dẹp ô nhiễm.
Dọn dẹp ô nhiễm của một thành phố và dọn sạch toàn bộ người dân trong thành phố hình như không giống nhau, dù về bản chất cũng chẳng khác biệt là bao...
Trong bầu không khí yên lặng, cách đó không xa, một cô bé tầm khoảng mười bốn, mười lăm tuổi kéo tay một cậu bé năm, sáu tuổi tiểu bước tới. Trên lưng cô bé cõng một chiếc ghi ta gỗ to lớn, dáng người cô bé đơn bạc, sợ hãi len vào giữa đám đông đang chè chén say sưa.
Cô bé cẩn thận tiến lại gần một vị khách ngồi ở cái bàn gần đó, hỏi:
"Anh ơi, có muốn nghe hát không ạ?"
Vị khách ở bàn đầu tiên chẳng có chút kiên nhẫn nào, trợn con mắt đỏ ngầu lên quát:
"Cút ngay."
Vậy là cô bé chuyển sang một cái bàn khác gần đó, nhỏ giọng hỏi:
"Các anh ơi, các ngươi muốn nghe hát không? Hai đồng một bài."
Không ít vị khách ở bàn này đã ngấm men say, họ cười hì hì:
"Hát ta nghe thử xem..."
Cô bé vui mừng lắm, vội vàng để cậu bé ngồi xổm xuống cạnh mình, sau đó ôm cây đàn ghi ta bằng gỗ vào lòng, nhẹ nhàng gầy gây.