Chương 1093: Cô Bé Hát Rong.
Tiếng đàn du dương như tiếng suối chảy ngân nga khắp bốn phía, cô bé từ tốn cất cao giọng hát:
"Trên cây đa cạnh hồ nước Ve sầu cất tiếng gọi hè về Trên xích đu nơi sân trường Có chú bướm nhỏ đang đậu..."
Thời điểm tiếng hát vang lên, Lục Tân đang trong trạng phái phiền muộn vô cùng bỗng tỉnh táo lại. Hắn quay đầu nhìn, trong lòng có chút tò mò.
Giọng của cô bé mang theo sự trong trẻo và thánh thót đặc trưng của thiếu nữ, tạo thành sự tương phản mãnh liệt với đường phố náo nhiệt xung quanh. Khi tiếng hát của cô bé cất lên, ngay cả đám người đang ồn ào huyên náo cũng trở nên an tĩnh lại, giọng nói nhỏ dần.
Một bài đã hết, cô bé thả đàn xuống, cúi người với vị khách kia:
"Cảm ơn anh"
Người ngồi trên bàn cười hì hì:
"Cảm ơn ta làm gì?"
Cô bé sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói với người ngồi ở cái bàn kia câu gì đó.
"Tiền?"
Người đó lập tức bật cười ha hả:
"Ai đồng ý cho ngươi tiền chứ, mau cút đi"
Cô bé bị dọa sợ, yên lặng lui về sau hai bước. Cậu bé sáu bảy tuổi đứng phía sau cô bé cũng hoảng sợ nắm chặt lấy tay cô, hai người lặng lẽ lùi về sau, ánh mắt sợ sệt quét một vòng, sau đó bước tới trước mặt một người đàn ông mặc áo sơ mi.
"Anh ơi, có muốn nghe hát không? Hai đồng một bài..."
Cô gái nhỏ ôm đàn ghi-ta, nhỏ giọng nói:
"Đưa tiền trước được không ạ?"
"Hát?"
Người đàn ông đang ngồi quay lưng với cô bé xoay người lại, liếc mắt đánh giá cả người cô bé một lần, sau đó cười hì hì nói:
"Người lớn trong nhà ngươi đâu?"
Cô bé đáp:
"Cha và mẹ không có về nhà, trong nhà hết đồ ăn rồi..."
Người đàn ông kia ngắm nghía bộ dạng hoảng sợ lại thẹn thùng của cô bé, hắn cầm một cây xúc xích nướng đưa cho cậu bé.
Cậu bé ngẩng đầu liếc mắt với cô bé. Tuy có hơi do dụ nhưng cuối cùng cô bé cũng không ngăn cản, cậu nhóc lập tức nhận lấy cây xúc xích nướng, há miệng ăn nhồm nhoàm. Cô bé cúi người với người đàn ông:
"Cảm ơn anh trai, ta hát cho ngươi nghe nhé?"
Người đàn ông đút tay vào túi, lấy một tờ mười liên minh tệ ra kẹp giữa hai ngón tay, cười hì hì nói:
"Nghe hát cũng được, trả tiền trước cũng được luôn, tờ mười liên minh tệ này là của ngươi, nhưng ngươi phải hát những gì ta thích nghe mới được."
"Cảm ơn anh trai, cảm ơn anh trai......
Cô bé nhìn thấy tờ mười tệ kia thì kích động lắm, gật đầu lia lịa:
"Anh trai, ta biết hát nhiều bài lắm"
Nói xong, cô bé còn nghiêm túc xòe bàn tay ra nói những bài mình sẽ hát.
Người đàn ông kia cười nói:
"Mấy bài ngươi nói chẳng thú vị chút nào, phải hát bài nào nghe quyến rũ ấy..."
Vừa nói, hắn vừa vỗ đùi mình:
"Hơn nữa phải ngồi lên đây hát cơ."
Cô bé lắp bắp kinh hãi, lui về sau hai bước, nhỏ giọng nói:
"Không được."
"Toàn bộ người trên đường đều làm được, tại sao ngươi lại không?"
Người đàn ông kia càng thấy hứng thú hơn, con mắt đỏ ngầu quét qua quét lại cơ thể cô bé vài lần:
"Lên đây hát đi, cho ngươi hai mươi."
Cô bé có chút sợ rồi, vội vã lôi kéo đứa bé trai lùi về sau, chuẩn bị xoay người rời đi.
"Đi?"
Người đàn ông kia không hiểu sao lại nổi khùng lên, đứng bật dậy, giang tay tóm lấy cô bé.
Hắn kéo tóc cô bé lại, lôi đến trước bàn mình đang ngồi, con ngươi tràn ngập tơ máu long lên sòng sọc, cơ bắp không ngừng run rẩy, nét mặt vô cùng tàn ác:
"Ta có cho ngươi đi sao? Không phải nói là muốn hát cho ta nghe hả? Ta thích nghe ngươi hát lắm đấy, không biết ư?"
Cô bé hoảng loạn hét lên, hay tay giữ tóc lại.
"Chị ơi, chị ơi..."
Cậu bé cũng sợ hãi lắm, vừa khóc vừa nhào tới ôm lấy chân cô bé.
"Ha ha ha ha......"
Mấy gã đàn ông còn lại trên bàn đều cười vang, xem chừng như thú vị lắm, còn hào hứng vỗ tay.
"Lão Hoa, sao lại chuyển qua thích canh trong nước ngọt rồi?"
"Lão Hoa, sao trước kia ta không biết ngươi thích nghe hát tới vậy chứ?"
"Nóng quá, nóng nảy quá..."
Người đàn ông mặc sơ mi đè chặt cô bé xuống bàn, quay đầu cười hả hê với đám bạn:
"Các ngươi không biết đâu, gần đây ta nóng trong người đến nỗi ngủ cũng ngủ không nổi..."
"Giờ toàn thân mệt mỏi quá, ngay cả phụ nữ cũng chê rồi..."
Trên mặt hắn hiện lên vẻ mê mang và méo mó, lúc thì thống khổ, lúc lại điên cuồng:
"Cho nên ta phải phát tiết lửa nóng trong người..."
"Phát tiết xong, bình tĩnh lại rồi thì mới có thể ngủ được..."
"Ha ha, con bé này cũng được lắm, ta thích giọng của nó..."
"Buông chị ra..."
Cậu nhóc khóc lóc bổ nhào lên đùi gã đàn ông gọi là "Lão Hoa"
này, há miệng cắn mấy phát.
Nhưng lão Hoa trực tiếp đá cho hắn một cước lăn quay trên đất, sau đó xoay người cầm một ly nước lên, đổ hết xuống đầu cô bé, cười ha ha:
"Có hát hay không?"
"Nếu không hát, ta sẽ bắt ngươi hát bằng kiểu khác đó..."
"Đội trưởng..."
Khi chuyện này diễn ra, Thằn Lần quay đầu lại nhìn về phía Lục Tân.
Lục Tân cũng đang xem trò vui diễn ra phía bên kia, suy ngẫm điều gì đó.
Hàn Băng nhìn Lục Tân, mau chóng nói:
"Người đàn ông kia mặc áo sơ mi, che kín hình xăm ở nơi cổ, chắc hẳn không phải hạng tốt lành gì cả. Hắn nói chuyện nóng nảy, chắc hẳn là vì mất ngủ, tiếng hát của cô gái kia sẽ giúp người nghe cảm thấy yên bình, có thể tạo thành tác dụng giữ tinh thần ổn định. Nhưng cảm xúc của hắn ta đã mấp mé ranh giới mất khống chế, cảm xúc yên bình cô gái kia mang lại sẽ khiến hắn liên tưởng tới chuyện khác..."
Thằn Lần chống tay lên bàn, hỏi nhỏ:
"Bây giờ là lúc thảo luận vấn đề này hả? Không ra tay thì cô gái kia sẽ chịu thiệt đó..."
Hàn Băng nhìn Thằn Lần:
"Ngươi không phát hiện ra một điểm khác hả?"
"Hả? ?"
Thần Lằn bất mãn đáp, quay ngoắt đầu sang, đột nhiên phát hiện ra có điểm bất thường.