Chương 1094: Tao Là Bố Mày Đây
Khi người đàn ông mặc áo sơ mi trắng kia đè cô gái ôm ghita kia lên mặt bàn, cho dù những người xung quanh có thẫn thờ nhưng cũng có khá nhiều người chú ý tới sự việc xảy ra ở phía bên này, tức giận nhìn về phía đó, thậm chí còn có người đưa tay cầm chai rượu lên.
Không ngờ rằng khi người đàn ông mặc sơ mi trắng kia đang nổi điên thì những người ngồi cùng bàn với hắn đều không ngăn cản lại, còn cười sặc cười sụa.
Giống như không phải là đang nhìn cảnh bạn mình bắt nạt một cô gái mà là nhìn thấy chuyện buồn cười nhất trên đời này.
Trong vô hình, tiếng cười của chúng ảnh hưởng cả tới những người khác.
Ố bàn bên cạnh, có một người gương mặt chất phác đang ngồi im nhưng trên mặt đột nhiên lại bật cười, càng lúc cười càng lớn hơn.
Dường như tiếng cười mang theo một ma lực nào đó, càng ngày càng có nhiều người cười theo, cùng theo đó là những tiếng la hét điên cuồng.
Dưới những tiếng cười điên cuồng, những người trước đó tỏ thái độ tức giận, bất bình cũng bắt đầu chần chờ.
Khi đứng giữa một đám người đang cười lớn, chúng cảm thấy bản thân mới giống những người không bình thường.
Thế là chai rượu trên tay họ cũng dân rơi xuống đất, bắt đầu cười theo.
Cuối cùng, ngay cả bé trai bị đá ngã lăn ra đất kia cũng mê mang nhìn khắp xung quanh, trên mặt hắn vẫn còn đọng những giọt nước mắt, nhưng thời gian dân trôi qua, dưới những tiếng cười bao trùm không gian xung quanh, trên gương mặt hắn cũng hiện lên nụ cười ngây dại, càng ngày càng cười lớn hơn.
Thậm chí hắn còn vỗ tay:
"Ha ha ha, chơi vui quá, chị ơi cố lên..."
Khung cảnh nơi này trở nên điên cuồng, bệnh hoạn.
Thấy một cô gái bị bắt nạt nhưng lại coi như là một trò vui, chúng cười lớn, vỗ tay, thét gào...
Thậm chí còn định nhảy múa xung quanh chúng...
Trong không gian tràn ngập tiếng cười này, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng kia càng ngày càng hưng phấn hơn.
"Vì giấc ngủ bị cướp đi, ý chí, tư duy của chúng đều bị suy yếu trên diện rộng, lý trí bản thân đã đứng ở bờ biên giới sụp đổ, cộng thêm chúng uống rượu không hề tiết chế, thậm chí còn có thể sử dụng ma túy, vậy nên chúng rất dễ bị những người xung quanh ảnh hưởng tới, giống như một chiếc máy tính không có tường lửa vậy, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cuồng hoan một cách điên cuồng, bệnh hoạn như vậy...
Hàn Băng nói nhỏ:
"Nói cách khác, cả thành phố này đã là thiên đường tinh thần ô nhiễm..."
"Cảm xúc của họ vô cùng nóng nảy, cần một nơi để phát tiết, vậy nên cô gái kia trở thành vật tế"
Lục Tân nghe những lời Hàn Băng nói, nhìn về phía đám người đang phát điên kia.
Lúc này hắn đang nhìn bé trai ngơ ngơ ngác ngác đang reo hò theo đám đông, lông mày nhíu chặt lại.
"Hiện giờ những chuyện này đâu hề quan trọng:
Thần Lần đứng lên, quay đầu nhìn về phía Lục Tân:
"Đội trưởng, phải xử lý như nào?"
Lục Tân nhìn về phía Hàn Băng trước tiên.
Hàn Băng gật đầu, nói:
"Nếu dựa theo nguyên tắc hoàn thành nhiệm vụ, vậy hiện giờ chúng ta không thể làm ra những việc khiến thân phận bản thân bị lộ được."
Nói tới đây, nàng dừng lại vài giây:
"Thế nhưng là..."
Nàng không nói tiếp, ánh mắt chuyển sang nhìn về phía Lục Tân.
"Quả thật chúng ta tới đây để điều tra việc thành phố bị ô nhiễm, nhiệm vụ đương nhiên là rất quan trọng"
Lục Tân hiểu ý của nàng, suy ngẫm một chút, nói nhỏ:
"Nhưng ta lại cảm thấy việc này dường như quan trọng hơn cả nhiệm vụ.
Nói xong, hắn khẽ gật đầu với Thần Lần.
Thằn Lằn nghe xong thì ngẩn ra, đột nhiên hưng phấn đứng bật dậy, ngậm điếu thuốc ở trên miệng, cười nói:
"Đội trưởng, hãy cho tiêu chuẩn đánh tới mức nào đi."
Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ vài giây, từ tốn nói:
"Ta cũng không quá am hiểu, dù sao thì ta rất hiếm khi đánh nhau với người khác, nhưng..."
Hắn gật đầu, cười nói:
"Tóm lại là ngươi không thể thua thiệt."
"Được!"
Thằn Lần mừng như điên, mười ngón tay đan vào nhau, bẻ mạnh một cái, phát ra từng tiếng răng rắc.
"Ấy...
Hàn Băng vội vàng nhắc nhở:
"Dù sao thì trạng thái của họ bây giờ có phần không được bình thường, ngươi nhớ nhẹ tay thôi đó...
"Không bình thường?"
Thần Lằn nhìn Hàn Băng với ánh mắt khác lạ, cười nói:
"Nói vậy giống như có ai bình thường vậy..."
Trong lúc nói, hắn đã nhảy vọt tới.
Hắn vô cùng nhiệt tình, chỉ một khoảng cách ngắn ngủi mà hắn dùng tốc độ chạy nhanh.
Rõ ràng là giữa hai bên còn cách mấy chiếc bàn ngồi kín người nhưng cơ thể hắn uốn éo vài cái đã vượt qua được, đi vài bước tới trước mặt người đàn ông đang tóm tóc cô gái kia, ngoắc tay một cái, cánh tay xuyên qua giữa hai tay người đàn ông này, nắm bả vai cô gái, đỡ dậy.
Người đàn ông uống say kia không biết chuyện gì xảy ra đã phát hiện mình lảo đảo lùi ra sau hai bước.
Lúc nhìn lại, Thằn Lần đã kéo cô gái về phía sau, còn đặt một tờ tiền giấy năm mươi tệ vào trong tay nàng.
"Em gái, có thấy bên kia không?"
Hắn khom người, nở một nụ cười dịu dàng, chỉ về phía Lục Tân:
"Đại ca ta thích nghe hát, tới chỗ hắn đi."
Cô gái này không biết phải làm gì, trên mặt vẫn dính đầy nước mắt và rượu.
Gã đàn ông say sưa bị Thằn Lằn hất ra phản ứng lại, nổi điên; êm:
"Mẹ thằng chó, mày là ai hả, dám tới cướp người của tao à?"
Thằn Lần quay người lại, nhặt chai rượu trên bàn lên, lật tay chỉ xuống dưới.
"Tao là bố mày đây!"