Chương 1095: Điên Cuồng
"Chát!"
Mảnh chai võ văng khắp nơi, tiếng mắng chửi của người đàn ông kia cũng biến mất, vài giây sau, có một dòng máu đỏ sẫm chảy xuống.
Xung quanh lập tức trở lên yên lặng, ngay cả tiếng la hét ầm ĩ của đám khách uống rượu xung quanh cũng biến mất hết.
"Thằng khốn, dám ra tay à..."
Khi thấy dòng máu đỏ sẫm từ trên trán người đàn ông kia chảy xuống, đám bạn cùng bàn với hắn mới ý thức được bạn mình bị đánh.
Cả đám đùng đùng nổi giận, đứng bật dậy, vén tay áo, cầm chai rượu lên.
Chúng đều đã ngà ngà say, đại não u mê trì độn, bất kể là làm gì cũng đều chậm hơn người bình thường vài nhịp.
Nhưng Thần Lằn thì không chậm trễ như vậy, một bước đi tới phía trước bàn, hai cánh tay nhanh tới mức không nhìn thấy rõ.
"Chát chát chát chát..."
Nhanh chóng cầm lấy chai bia, bát dĩa trên bàn lên, đập vào đầu đám người kia.
Thế là đám người vừa mới đứng bật dậy trên bàn cũng sững sờ đứng yên tại chỗ, mảnh thuỷ tinh bắn tung tóe khắp nơi, máu tươi trên đầu chậm rãi chảy ra.
Chuyện này xảy ra quá mức bất ngờ, động tác của Thằn Lằn cũng quá mức trôi chảy.
Năm người trên bàn đều bị đánh tới sững người, trước biến cố bất chợt xảy ra trước mặt, đám người xung quanh cũng ngẩn ra, đứng im tại chỗ.
Máu tươi chảy xuống. đám người bị đánh kia quên cả lâu, rất nhanh máu đã chảy khắp mặt, nhìn rất đáng sợ.
Đám người xung quanh run rẩy, sau đó ánh mắt mê mang, lờ đờ. Khi nhìn thấy năm người mặt đầy máu kia thì chẳng khác nào nhìn thấy ma quỷ vậy, sau đó có người đột ngột hét lớn một tiếng.
Một người hét lên kích động cả đám đông, vô số người tỉnh táo lại, tơ máu trong mắt lập tức nhiều thêm.
Những kẻ bị đánh cũng gầm lên, phản ứng lại, phát ra những tiếng chửi thể, mơ mơ màng màng xông thẳng về phía Thằn Lần.
Chúng cắn răng nghiến lợi, liều mạng xông vọt về phía Thằn Lần cũng ảnh hưởng tới những người khác.
Những người xung quanh nhặt chai rượu lên, tấn công về phía Thần Lăn và cô gái kia.
Loại ảnh hưởng khi nãy vẫn tồn tại, Thằn Lần xuất hiện cắt ngang cuộc vui điên cuồng của chúng, trở thành kẻ địch chung của chúng.
"Mấy thằng khốn, nếu không ngủ được thì tỉnh hết lại cả đi..."
Thằn Lằn vô cùng trâu bò, đón đỡ băng ghế gãy, vỏ chai bát đĩa từ bốn phương tám hướng ném về phía mình. Đầu tiên hắn xoay người lại, bảo vệ cô gái hát rong kia ở dưới người, cứng rắn chống đỡ mấy lần, sau đó hai tay đẩy mạnh về phía trước.
Cô gái kia không thể làm gì được, bị hắn đẩy xuyên qua đám đông, ngã xuống bên cạnh bàn Lục Tân.
"Lớn chuyện rồi...
Hàn Băng đứng dậy, đỡ cô gái đó lên, nhanh chóng kéo tới bàn bên cạnh.
Cùng lúc đó, Rắn Đỏ cũng đã trở lại chỗ ngồi, trong ngực bế bé trai bị đám người đang lên cơn điên kia bao quanh.
Bé trai vẫn đang điên cuồng vỗ tay kêu hay lắm, giống như là đang cảm thấy vui vẻ khi thấy chị gái mình bị bắt nạt vậy.
Qua lớp quần, Rắn Đỏ nhéo lên phần đùi cậu bé.
Thế là bé trai nhanh chóng chuyển đổi trạng thái, từ vui vẻ cuồng nhiệt trở thành khóc rống lên.
"Đúng là lớn chuyện rồi..."
Lục Tân nhìn trận đánh hội đồng này nhanh chóng mở rộng quy mô, vô số người bị đánh ngã ra đất, giẫm đạp lên nhau, máu chảy tóc loe.
Không hiểu sao tâm trạng của hắn lại trở nên tốt hơn, cười nói với Hàn Băng:
"Nhưng không sao cả."
"Thằn Lằn là hệ người nhện, chắc sẽ không chịu thiệt đâu."
Hàn Băng không biết nói gì cho phải, cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn Lục Tân nói:
"Ngươi chiều hắn quá đó...
Cũng đúng vào lúc này, có người trong đám đông điên cuồng kia vẫn không chịu buông tha cho cô gái hát rong này.
Chúng gầm rú, vung vẩy chai rượu trong tay lao tới.
Vì thiếu ngủ trong thời gian dài nên gương mặt chúng tái nhợt, mệt mỏi, mang màu đỏ ửng do uống rượu, ánh mắt đỏ như máu, cơ mặt vặn vẹo, cộng thêm biểu cảm hưng phấn và hung ác kia thì chẳng khác nào là ác quỷ cả.
Cô gái hát rông kia sợ hãi, muốn khóc mà không khóc nổi, chỉ biết ôm đầu la hét.
"Chát!"
Hàn Băng đứng lên, thuận tay cầm một băng ghế gãy, xoay tròn cánh tay vung tới, đập ngã một tên xông ở phía đầu tiên, sau đó thân thể xoay nửa vòng, đạp chân một cái, bàn chân đi giày da cứng đá vào ống đồng người thứ hai, khiến đối phương hét thảm một tiếng, sau đó ngã lăn ra đất. Động tác của nàng liền mạch không dừng, mũi chân vẩy một cái, một chai rượu dưới đất bay lên không trung.
Hàn Băng tiện tay nhận lấy, đập ngã tên thứ ba.
Động tác gọn gàng linh hoạt, nhanh chóng giải quyết đối thủ.
Gương mặt nàng không chút thay đổi, ngồi xuống chỗ cũ, khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lục Tân, nàng cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, nói:
"Khi cuồng hoan một cách vô thức thì có thể biểu hiện ra mặt tốt, cũng có thể biểu hiện ra mặt xấu.
"Cụ thể thì phải nhìn bản chất của những người này."
"Những kẻ tùy tiện bắt nạt một cô gái mà vui vẻ như vậy thì chứng tỏ đa phần chúng là người xấu."
"Vậy nên Thần Lằn tiên sinh nói đúng lắm, phải dạy cho chúng một bài học.