Chương 121: Cũng Hòm Hòm
Cảnh tượng kỳ lạ như vậy khiến cô ta sợ hãi kêu lên một tiếng thật to, nhanh
chóng lùi ra phía sau.
Nhưng ngay lập tức, tiếng kêu của cô ta đã biến thành tiếng hét.
Bởi vì sau khi súng trong tay cô ta tự động bị tháo rời rồi rơi vãi trên mặt
đất, ngay sau đó các ngón tay của cô ta cũng lần lượt nằm rải rác trên mặt
đất.
Từng ngón một.
Bê bết máu rơi xuống đất, rơi cùng một chỗ với linh kiện của khẩu súng.
“Cũng hòm hòm rồi!”
Thấy những ngón tay của Hứa Tiêu Tiêu, thậm chí cả bàn tay cô ta đã rơi xuống
đất, Lục Tân mới lên tiếng.
Kể từ khi Hứa Tiêu Tiêu chĩa súng vào hắn, em gái hắn đã đu người trên đỉnh
đầu cô ta, nhìn cô ta với ánh mắt đầy ác ý. Có điều, bây giờ con bé rất thích
chơi với hắn, cũng nghe lời hơn trước rất nhiều nên mãi đến khi hắn gật đầu
con bé mới ra tay.
Không biết có phải vì lần kiểm tra trước đó con bé từng có cơ hội chơi trò
tháo lắp súng, nên đã bị nghiện hay không, mà vừa nhảy xuống, nó đã lập tức
tháo khẩu súng trên tay Hứa Tiêu Tiêu. Hơn nữa, dường như cảm thấy chỉ tháo
súng không thôi vẫn chưa đủ, nó đã nhân tiện tháo luôn bàn tay của Hứa Tiêu
Tiêu xuống.
Nếu như Lục Tân không kịp thời lên tiếng ngăn cản, hắn tin rằng con bé sẽ dọc
theo cánh tay cô ta mà tiếp tục tháo lên trên.
Dù là với Lục Tân hay là với em gái hắn, đây chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng giám đốc Lưu mập mạp và ông Hứa lại tỏ ra vô cùng sửng sốt. Họ đột ngột
lùi ra sau một bước, ánh mắt họ nhìn Lục Tân giống như là nhìn thấy quỷ. Hai
chân ông Hứa trở nên mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã. Ông ta hoảng sợ nhìn con
gái chỉ còn lại cổ tay trần, máu tươi không ngừng tuôn ra từ cánh tay phải,
với biểu cảm gần như không dám tin, ông ta ném mạnh chiếc nạng rồi bước tới ôm
chầm lấy cô ta.
Nhìn thấy phần cổ tay trọc lóc đang không ngừng chảy máu của con gái, ông ta
nhất thời cảm thấy hơi choáng váng.
“Sao ngươi lại có thể... Sao ngươi lại có thể làm như vậy?”
Không biết là vì hoảng sợ đến cực điểm, hay là vì tức giận đến cực điểm, ông
ta hét lên với Lục Tân.
Lục Tân chỉ hơi nhíu mày nhìn em gái đang thành thật ngồi xổm ở bên cạnh, thay
vì trách móc em gái, hắn nghiêm túc nhìn ông Hứa rồi nói: “Là cô ta đã đe dọa
ta trước, hơn nữa, thật lòng mà nói, ta đã rất cố gắng để bảo vệ cô ta!”
Những lời này rất chân thành, hơn nữa sự thật đúng là như vậy.
Chỉ là ông Hứa đã không thể lắng nghe lời giải thích của hắn. Ông ta càng nhìn
lại càng đau lòng hơn rồi hét lên một cách giận dữ:
“Cho dù ngươi là người của bộ phận đó, ngươi thực sự cho rằng mình có thể làm
tổn thương đến con gái ta như vậy sao?”
Lục Tân nhận thấy những thay đổi xung quanh mình, hắn chậm rãi lắc đầu: “Tốt
nhất là chúng ta không nên như thế này!”
Lục Tân thực sự không muốn làm to chuyện, như vậy thật sự không tốt.
Chủ yếu là, điều đó không tốt với ông Hứa này.
Nhưng rõ ràng, khi nhìn thấy bàn tay bị thương của con gái mình, hay nói cách
khác, nhìn thấy thái độ mà Lục Tân thể hiện lúc này, ông ta lo lắng về một vấn
đề khác, lúc này ông ta đã rất tức giận. Sau câu nói mà ông ta vừa run giọng
hét lên đó, chung quanh căn biệt thự rộng lớn mà vắng vẻ của ông ta lập tức
vang lên tiếng bước chân đang rầm rập chạy về chỗ này.
Trên tầng hai, rèm cửa sổ được vén ra, có một mũi súng đen ngòm đang chĩa về
phía Lục Tân.
Người đang cầm khẩu súng trên tay chính là người quản gia trông có vẻ rất
lương thiện trước đó.
Xung quanh là âm thanh của những chiếc ủng giẫm trên bãi cỏ và sàn bê tông,
trong bóng tối nơi ánh sáng không thể chiếu tới, có rất nhiều người đang vội
vã chạy đến. Hơn nữa, hắn có thể nghe thấy âm thanh phát ra bởi súng ống ma
sát với vải cứng khi họ đang chạy.
“Đan Binh tiên sinh, chuyện không đến mức phải đi đến một bước này...”
Khi tiếng động này vang lên, giám đốc Lưu mập mạp đã nhanh chóng lùi về sau.
Ông ta vội vàng nói với vẻ mặt căng thẳng: “Tốt hơn hết là ngươi nên nhanh
chóng xin lỗi ông Hứa...”
Lục Tân chỉ cau mày mà không nói gì.
“Pằng!”
Đúng lúc này, một tiếng súng bất ngờ vang lên.
Trên tầng hai, một viên đạn đột ngột bay ra và bắn thẳng về phía đầu Lục Tân.
Người quản gia trông rất đứng đắn và hành động nói năng đều rất từ tốn đó.
Ông ta vậy mà lại ra tay giết người không thương tiếc.
Tốc độ của viên đạn quá nhanh, đặc biệt là khi ở một khoảng cách gần như vậy,
người bị bắn thường sẽ chết cùng lúc với tiếng súng nổ.
Nhưng ngay khoảnh khác ông ta nổ súng, Lục Tân bất ngờ nghiêng đầu.
Động tác này vừa nhanh vừa kỳ dị, như thể xương của hắn đột nhiên gãy ra, và
cái đầu đột nhiên ngã về một bên.
Sau động tác né đó, viên đạn bay sượt qua gò má hắn.
Trên nền gạch đá sau lưng hắn chừng ba bốn mét, một chuỗi tia lửa tóe ra, một
mảnh đá to bằng nắm tay đã bị bắn bật lên.
Cảnh tượng đột ngột, hơi kỳ dị này khiến cả ông Hứa và giám đốc Lưu mập mạp
đều trố mắt nhìn.
Họ nhìn Lục Tân với vẻ mặt không thể tin nổi.
Người quản gia bắn phát súng từ tầng hai còn tưởng rằng ông ta bị hoa mắt nên
đã chớp mắt mấy lần trong vô thức.
Ngay sau đó, hai tay ông ta cầm súng, gắt gao nhìn xuống phía dưới, chuẩn bị
bắn phát súng thứ hai.
Nhưng vào lúc này, ông ta lại không thấy bóng dáng Lục Tân đâu cả.