Chương 126: Không Sai
Chưa tới mười phút đồng hồ, bỗng vang lên tiếng động cơ phóng hết tốc lực lên
núi. Kế đó, từng ngọn đèn pha sáng như tuyết rọi thẳng vào khu biệt thự. Sau
đó từng lớp, từng lớp chiến sĩ vọt vào trong sân, họ nhìn đám người chất đống
trên đất, đặc biệt là những tên mà phần cổ đã bị bẻ thành hình dạng cổ quái
vặn vẹo kia, mặt mày không kiềm được mà biến sắc, nhưng tất cả đều thống nhất
không hé răng nửa lời.
Họ im lặng thu dọn tất cả súng ống và vũ khí nằm tán loạn trên mặt đất, đứng
canh gác xung quanh. Ngay sau đó, nhân viên y tế tiến vào sân, cũng giống đám
người trước, họ trầm mặc khiêng tất cả những người trên mặt đất ra ngoài một
cách thuần thục, dù người đó còn sống hay đã chết.
Ngay cả đám nhân viên y tế mặc áo blouse trắng vì quan sát toàn bộ quá trình
hai bên bắn nhau lần này mà không dám tiến lại gần cũng bị mang đi.
Suốt toàn bộ quá trình, không ai tiến lại trò chuyện với Lục Tân, hay là người
Hứa thị. Hơn nữa, khác với những lần ra ngoài làm nhiệm vụ công trước, đợt này
không có ai mang chăn lại cho Lục Tân.
Ước chừng ba mươi phút sau Trần Tinh mới chạy tới đây. Xem bộ dạng thì chắc là
cô mới vừa từ chủ thành hoặc là các thành phố Vệ Tinh khác chạy tới. Lục Tân
bỗng cảm thấy hơi đau lòng cho người cấp trên này, mỗi ngày đều phải chạy tới
chạy lui giữa các nơi, công việc vất vả cỡ nào cơ chứ? Chỉ là, hình như mỗi
lần có chuyện cần phải kêu cô tới, đều do mình báo cáo lên thì phải?
"Bức tranh kia đặt ở đâu?"
Khi nghe thấy tiếng giày cao gót của Trần Tinh vang lên cộp cộp trên sàn đá
cứng rắn, ngài Hứa đột ngột ngẩng đầu lên. Biểu cảm trên mặt ông trở nên vặn
vẹo, pha lẫn sự tức giận. Ngón tay ông run rẩy chỉa về phía Lục Tân đang ngồi
cách đó không xa, giọng điệu như ẩn chứa sự phẫn nộ và uất ức vô cùng to lớn
mà không lời nào có thể hình dung ra được:
"Đại tá Trần, ta... Ta biết quyền lực của bộ các ngươi rất lớn, nhưng lần
này... lần này, người dưới trướng ngươi đã làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy,
ngươi phải cho ta một lời giải thích... Ngươi phải cho ta một câu trả lời thỏa
đáng!"
"Ngài Hứa…”
Hình như Trần Tinh cũng quen biết với hắn. Cô bình tĩnh nhìn hắn:
"Ta đã kiểm tra rồi, quy trình làm việc của hắn không có vấn đề gì hết."
"Ngươi…”
Giọng nói của ngài Hứa dường như hơi run rẩy:
“Một bàn tay của con gái ta cứ thế đã không còn, cộng thêm đống xác chết chất
cao như núi vừa được khiêng ra ngoài, vậy mà ngươi còn nói không có vấn đề ư?”
"Nếu ngươi cảm thấy hắn xử lý không tốt chỗ nào, ngươi có thể khởi tố."
Trần Tinh nói tiếp một câu bằng giọng lạnh lùng: "Tổng bộ của chúng ta sẽ tự
có phán đoán riêng."
Nhất thời ngài Hứa bỗng cạn lời, ông cảm thấy cách xử lý của Lục Tân có rất
nhiều chỗ không phù hợp, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
"Nếu cách xử lý và ứng phó tình huống này của hắn không có vấn đề, vậy bây giờ
nên đến lượt ngươi!"
Trần Tinh không có ý định thảo luận quá nhiều về vấn đề này với ông lão. Thấy
ông không nói gì, cô thuận miệng đáp: "Ta biết bình thường các ngươi luôn
thuê một vài đội tầm đồ hoang dã hoặc là đội vũ trang tư nhân làm việc cho
mình. Hơn nữa còn mượn vài con đường lấy việc công làm việc tư để vận chuyện
vài món đồ này nọ vào chủ thành. Nhưng có một số việc đã đi quá giới hạn,
ngươi là một người đáng tôn kính, nên đúng lúc ngăn chặn thiệt hại đi! Giờ,
mời theo ta cùng đưa bức họa kia về. Sau đó, nhận lấy phán quyết mà ngươi đáng
được nhận. Người nào dám phá hủy quy tắc đều sẽ phải trả một cái giá thật đắt,
đây là giới hạn của Thanh Cảng chúng ta, ta nghĩ chắc là ngươi hiểu rất rõ
chuyện này mới phải?"
"Ngài Hứa, xin ngươi kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho ta nghe, đừng ôm tâm tư
giấu diếm. Ngươi nên biết rõ một điều, nếu ta muốn, ta có vô số phương pháp
làm ngươi phải mở miệng!”
Trần Tinh lái xe jeep, chạy băng băng trên một đoạn đường dài ngoằn nghèo
không có đèn đường. Lục Tân thành thật ngồi ở băng sau, bên cạnh hắn là ngài
Hứa và Hứa Tiêu Tiêu vừa được băng lại vết thương trên tay và uống thuốc giảm
đau liều mạnh. Hai người họ ngồi co rúc ở băng ghế sau, cách Lục Tân một
khoảng rất xa. Rõ ràng là ghế cho ba người ngồi, một mình Lục Tân lại chiếm
hai chỗ. Điều này chứng tỏ, hai cha con kia đã phải chịu đả kích rất lớn từ
hắn.
Đồng thời, trước sau chiếc xe jeep còn có bốn chiếc khác. Xe nào xe nấy đều
chở đầy những chiến sĩ được võ trang đầy đủ, đi theo sau xe một đường.
Thỉnh thoảng, từng ngọn đèn xe giao nhau, xé rách bóng đêm u ám xung quanh,
soi chiếu ra từng mảng đường trắng xóa.
Trần Tinh vừa lái xe, vừa bình tĩnh mở miệng nói chuyện, trầm ổn như thể đã
nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay. Ngài Hứa ngồi hàng ghế sau có hơi do dự,
tựa như muốn nói vài câu bày tỏ lập trường phản đối của mình. Nhưng nhìn Trần
Tinh đang ung dung lái xe ở phía trước và Lục Tân bình tĩnh ngồi bên cạnh, lại
nhớ tới kết cục của đội vũ trang tư nhân của mình…
Ông hạ giọng thở dài một hơi thật khẽ, sau đó mở miệng, giọng nói có hơi khàn
khàn: "Thật ra thì ta cũng không biết nhiều lắm.... ta.... ta chỉ đau lòng những
tác phẩm nghệ thuật này sẽ bị mai một nếu cứ để mặc chúng ở trong các thành
trấn bỏ hoang kia thôi.... Kỳ thật, kỳ thật trong chủ thành có không người ít
làm như ta. Chúng ta chỉ là bỏ tiền, nhờ một vài đội tầm đồ hoang dã đi tới
những thành trấn bỏ hoang, sưu tầm một số tác phẩm nghệ thuật còn sót lại mà
thôi. Ở cái thời kỳ điên cuồng này, thứ chúng ta thiếu thốn nhất chính là sự
theo đuổi cái đẹp, một miếng bánh mì mốc còn quan trọng hơn hết thảy mọi thứ ở
thời địa hỗn loạn này, nó là quá khứ…”