Chương 127: Thôi Miên
Trần Tinh cắt ngang lời của hắn: "Hồi còn huấn luyện ở đại học Thanh Cảng ta
từng nghe qua buổi tọa đàm của ngài, nên bây giờ ngươi có thể lược qua những
lời cảm thán đó."
Trong nhất thời, ngài Hứa ngây người, không biết nói gì.
Lục Tân ngồi bên cạnh tốt bụng nhắc nhở:
"Ý của cô ấy là muốn ông nói thẳng vào trọng tâm!"
Biểu cảm trên mặt ngài Hứa trở nên hoi phức tạp. Một lát sau, ông ủ rũ cúi
đầu, nói: "Cứ cách một khoảng thời gian, ta sẽ nhờ một vài đội tầm đồ hoang dã
đi tìm một số tác phẩm nghệ thuật có giá trị, sau đó căn cứ vào giá trị của
từng tác phẩm mà đưa cho họ khoản thù lao và bồi thường khác nhau. Kế
tiếp.... kế tiếp, thông qua con đường riêng của chính mình, ta sẽ vận chuyển
các tác phẩm đó vào chủ thành để bảo tồn, hoặc là chia sẻ với những người cùng
chung chí hướng…”
Nói đến đây, ông bèn bổ sung một câu:
“Ta nghĩ hẳn là ngươi biết chuyện này không phải chuyện gì hiếm thấy…”
Biểu cảm trên mặt Trần Tinh vẫn không chút thay đổi, cô hơi nâng cao giọng:
"Tiếp tục!"
“Lần này cũng giống như mấy lần trước…”
Ngài Hứa im lặng vài giây, rồi kể tiếp:
"Ta nhận được tin do đội tầm đồ hoang dã bên ngoài truyền tới, họ nói rằng cả
đội vừa trở về từ trong một thành phố lớn bị bỏ hoang. Ở đó họ tìm thấy không
ít thứ tốt, bên trong thư còn đính kèm một tờ danh sách, bao gồm 2 bức quốc
họa, một bộ gia cụ làm từ gỗ sưa Hải Nam từ thời nhà Minh vẫn còn được bảo tồn
hoàn chỉnh, một rương vòng vàng châu báu, còn có vài món đồ cổ bằng ngọc được
chạm trổ tỉ mỉ…”
Trần Tinh cắt ngang lời hắn:
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Chuyện này.... vào khoảng hai tháng trước…”
Ngài Hứa trầm mặc một hồi rồi nhỏ giọng trả lời:
"Bởi vì lúc ấy ta không thể phân thân ra làm hai, nên mới để Tiêu Tiêu ra
ngoài thành hội hợp với họ. Kỳ thật, trước kia nó cũng từng ra ngoài mấy lần,
tính ra cũng tương đối quen tay, hơn nữa cũng quen biết với đội trưởng của đội
tầm đồ hoang dã kia. Ai ngờ.... ai ngờ đâu, lần này, sau khi quay về, chưa được
mấy hôm thì nó đã xảy ra chuyện. Từ đó tới giờ ta vẫn luôn bận rộn tìm cách
chữa trị cho nó, ngay cả hàng hóa vẫn còn chất đống tại cảng Bạng Phụ…”
"Ngươi nên cảm thấy may mắn!"
Trần Tinh lạnh lùng nói một câu: "Nếu không phải cô ấy gặp chuyện không may,
vậy thì mấy thứ này đã bị đưa vào chủ thành."
Ngài Hứa tức khắc câm lặng, qua một hồi lâu mới cúi đầu, thở dài một hơi.
"Tới lượt ngươi, cô Hứa."
Trần Tinh không muốn tiếp tục nhiều lời, lạnh lùng chuyển hướng câu chuyện về
phía Hứa tiêu Tiêu đang ngồi dựa vào trong ngực ngài Hứa.
Lúc này, trông bộ dạng cô gái không hề có chút tinh thần nào. Cô đã đánh mất
một bàn tay, hơn nữa còn mất rất nhiều máu, nếu Trần Tinh không sai người
chích cho cô một mũi thuốc, có lẽ bây giờ cô đã hôn mê rồi. Tuy hiện tại cô
vẫn còn thanh tỉnh, nhưng vẫn rất yếu ớt, không có chút tinh thần gì. Khi nghe
thấy những lời Trần Tinh nói thì cô cũng chỉ trợn mắt, hung tợn nhìn chằm chằm
phần gáy của Trần Tinh, rồi dời tầm mắt đi chỗ khác.
Ngay cả Lục Tân ngồi bên cạnh cũng cảm thấy quái lạ. Đến bây giờ mà cô vẫn còn
gan chống đối lại họ, chuyện này đúng là không bình thường.
Ngài Hứa tức khắc trở nên hơi nóng nảy, vội vàng gọi cô: "Tiêu Tiêu…”
Không đợi hắn mở miệng khuyên nhủ, Trần Tinh đã mất hết kiên nhẫn, cô nhíu
chặt mày. Thông qua kính chiếu hậu, ánh mắt của cô dồn về phía Hứa Tiêu Tiêu,
giọng nói cũng trầm xuống, rất có cảm giác xuyên thấu tâm hồn.
"Cứ mãi cất giấu bí mật trong lòng hoài như vậy thật sự rất vất vả, đúng
không?"
Lục Tân để ý rằng, lúc này, tròng mắt của cô đã biến thành màu đỏ: "Vậy nên,
hãy kể hết thảy những gì ngươi biết cho ta nghe, hãy nói ra tất cả bí mật
trong lòng người, chỉ có như thế, ta mới có thể cùng ngươi chia sẻ những bí
mật đó, đúng không?"
Lục Tân chú ý thấy rằng giọng nói của Trần Tinh lần này càng thêm dịu dàng,
cũng càng thêm cẩn thận hơn những lần trước. Hắn từng bắt gặp trên phim ảnh
cảnh tượng “thôi miên” người khác, mà những hành động của Trần Tinh bây giờ có
chút tương đồng với phương pháp đó, nhưng cũng có vài chỗ khác biệt. Những nhà
thôi miên khác cần lựa chọn một khoảng thời gian thích hợp, sau đó sử dụng
phương pháp thích hợp, còn cách của Trần Tinh lại thiên về dạng thôi miên một
cách cưỡng chế hơn.
Dù giọng nói có dịu dàng đến đâu, phương thức lại cực kỳ thô bạo và trực tiếp.
Khi những lời của cô vang lên, biểu cảm trên mặt Hứa Tiêu Tiêu cũng tức khắc
trở nên mơ hồ, đầu tiên là có hơi mâu thuẫn, rồi dần dần biến thành hoảng hốt,
tựa như đột ngột chìm vào giấc mộng vậy, rõ ràng hai mắt vẫn còn mở, nhưng
nhìn thoáng qua lại như bị mộng du, hơn nữa còn mở miệng lẩm bẩm:
"Lúc đó.... lúc đó khi ta bước vào doanh trại của họ.... người của đội tầm đồ
hoang dã đã chết hết…”
Ngài Hứa giật mình, hét lên: "Đại tá Trần…”
"Cứ để cho cô ấy nói!"
Trần Tinh bình tĩnh trả lời:
"Bây giờ cô ấy đã rơi vào trạng thái bị thôi miên sâu, nếu người muốn cô ấy
trở thành một kẻ ngu ngốc, vậy cứ thử quấy rầy cô ấy đi."
Ngài Hứa vội vàng ngậm miệng lại, chỉ có thể thầm lo lắng trong lòng.