Chương 128: Bức Tranh Kia… Thật Đẹp
Còn Hứa Tiêu Tiêu thì đã ngây ngốc kể ra toàn bộ sự việc:
"Bộ dạng.... bộ dạng khi chết của họ rất khủng bố. Ta thấy có vài đội viên
không mặc quần áo, ôm thành một đoàn.... có.... có người còn ôm một con
heo.... Trên cơ thể họ có rất nhiều vết đạn, mà người nổ súng chính là.... là
đội trưởng đội tầm đồ. Ta biết hắn, tên của hắn là Thân Bảo Hội, là một người
rất nghĩa khí, thế nhưng.... thế nhưng hắn lại ngồi trên ghế, tự tay nổ súng
bắn chết đồng đội, cây súng tự động rơi bên cạnh chân hắn.... còn hắn, hắn cũng
chết rồi, tự dùng súng lúc bắn xuyên cằm mình…Ta không biết giữa họ đã xảy ra
chuyện gì, ta chỉ vội vàng đi kiểm tra đống đồ mà họ nhắc tới trong thư. Ta
phát hiện.... phát hiện những món đồ mà họ mang về từ thành phố kia vẫn còn
nguyên ở đó, hơn nữa.... hơn nữa lại nhiều thêm một món mà họ chưa từng nhắc
tới trong thư…Đó là một bức tranh! Những món đồ khác đều được niêm phong kĩ
càng trong rương.... chỉ có bức tranh kia được đặt ở giữa doanh trại của họ, nó
được đặt trên một cái giá gỗ cỡ nhỏ, phía trên trùm một mảnh vải đen,
nhìn.... nhìn thoáng quá thì giống như vừa được trùm lên để tránh tai mắt của
người khác… Ta.... ta sai người đóng gói lại tất cả mọi thứ. Bằng việc hối lộ
cảnh vệ, lính tuần tra thành phố, ta thuận lợi vẩn chuyển chúng vào kho hàng ở
cảng Bạng Phụ, tạm thời đặt chúng ở đó để phân loại và sửa sang lại.
Riêng.... riêng bức tranh kia được ta mang về, bởi vì.... bởi vì ta nhận
ra.... họ rất xem trọng bức tranh này. Ta cho rằng bức tranh rất có giá trị,
thế là ta quyết định xem xét nó một chút, vì thế.... ta đã lật tấm vải đen kia
lên…”
Nghe đến đây, hai hàng chân mày của Trần Tinh nhíu chặt lại. Còn Lục Tân đang
ngồi phía sau cũng hơi nghiêng đầu lại gần Hứa Tiêu Tiêu, nghiêm túc lắng nghe
những gì cô nói.
Có vài lần Ngài Hứa muốn mở miệng cắt ngang, nhưng cuối cùng chỉ khẽ than thở
một tiếng, để mặc cho con gái kể tiếp.
Hắn biết, sau khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, con đường làm ăn này của mình
chắc chắn tiêu tùng, hơn nữa còn liên lụy không ít người. Đây cũng là nguyên
nhân mà lúc đầu hắn không muốn để cho người khác biết được. Thế nhưng mọi
chuyện đã đi tới nước này thì còn cách gì cứu vãn nữa đâu?
"Bức tranh kia.... thật đẹp…”
Hứa Tiêu Tiêu vẫn bị nhốt trong trạng thái mơ hồ, nhưng khi nhắc tới bức tranh
kia, hai con ngươi của cô vẫn hơi cử động, thậm chí có chút sáng lên, dường
như đang có dấu hiệu chuẩn bị thoát khỏi trạng thái mơ hồ này.
Trần Tinh nhìn qua kính chiếu hậu, chú ý tới sự thay đổi của cô ta, nhẹ nhàng
nói: “Ngươi nên miêu tả kỹ càng bức tranh kia cho ta nghe...”
Đôi mắt của cô ta lại đỏ lên, như thể có hai vầng trăng máu trong mắt.
Sau khi Hứa Tiêu Tiêu nghe được lời ấy, cô ta ngơ ngẩn, thuật lại một cách đơn
giản: “Đó là một bức tranh mang sắc đỏ chủ đạo, tác giả không phải là hoạ sĩ
nổi tiếng, ở đằng sau bức tranh cũng không có ký danh của tác giả, thế
nhưng... bức tranh ấy quả là rất đẹp...”
“Nó vẽ một thành phố hỗn loạn, ngọn đèn chập chờn, mọi người đều đang tháo
chạy, hoặc chém giết. An ninh trật tự bình thường đã hoàn toàn biến mất, thành
phố đó chỉ còn lại sự vặn vẹo và rối loạn. Mà trên bầu trời bao phủ lên thành
phố, bao phủ chừng một phần ba bức tranh, là một vầng trăng máu, lẳng lặng
nhìn ngắm thành phố bên dưới.”
“Quá tuyệt vời...”
Gương mặt mơ màng của Hứa Tiêu Tiêu bỗng nhiên xuất hiện vẻ mê say:
“Trước đây, ta đi giám định những tác phẩm nghệ thuật khác, thường chỉ chăm
chú đánh giá chất liệu của nó, xem rằng trước khi xảy ra biến cố, nó có giá
trị phổ biến không, xem giá, xem tác giả... Thế nhưng, cho tới khi ta thấy bức
tranh sơn dầu kia, ta chỉ có một cảm giác duy nhất, thì ra, tất cả những yếu
tố đố đều không quan trọng... Quan trọng là cảm giác đẹp tới cực điểm mà nó
mang lại... Như thể khi vầng trăng máu phủ xuống, trong khoảnh khắc tất cả mọi
người trở nên điên cuồng kia, chỉ có vị hoạ sĩ đó... lẳng lặng ngồi bên cửa sổ,
cầm cây bút vẽ trong tay, khắc hoạ vào bức tranh sơn dầu tất cả những rung
động và mỹ cảm trong khoảnh khắc trăng máu đổ xuống đó...”
Giọng nói của cô ta ban đầu rất mơ hồ, không có ngữ điệu du dương trầm bổng,
chỉ là thuật lại một cách gãy gọn khô cứng.
Nhưng khi nói tới bức tranh này, trong giọng nói chất chứa tình cảm mãnh liệt
và cả sự say mê.
Ngay cả khi gương mặt cô ta tái nhợt đi vì mất máu quá nhiều, lúc này gương
mặt ấy cũng đỏ ửng lên, đầy nhiệt huyết.
Cảm giác tương phản mãnh liệt này khiến cho Lục Tân và Trần Tinh cảm thấy sợ
hãi trong lòng.
Nhìn cô ta như thể đã phát điên rồi vậy.
Sau khi im lặng một lát, dường như cố khắc hoạ bức vẽ đó trong đầu, Trần Tinh
nói:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó...”
Hứa Tiêu Tiêu bị buộc phải chuyển dời lực chú ý ra khỏi bức tranh kia, cô ta
có vẻ đờ đẫn đi nhiều, lẩm bẩm nói: “Ta rất chắc chắn, ta thích bức tranh đó,
muốn có được nó... Ta không muốn giao bức tranh cho cha, bởi vì ta lo rằng cha
sẽ bán nó cho người khác, hoặc là khoá nó lại... Cho nên, ta muốn giấu nó đi
trước, sau khi quay về thành phố, ta không nói với cha, bởi vì ta muốn... Ta
muốn tự mình bảo tồn bức tranh này, không để cho cha biết...”