Chương 132: Cầu Hôn Giữa Đường
“Nếu người chết có thể mang theo tinh thần lực, một số vật chất tự nhiên đặc
biệt cũng có thể. Nghiên cứu trước đây đã phát hiện ra rằng, bằng một phương
pháp hoặc một năng lực nào đó, có thể làm cho một số vật phẩm lưu trữ tinh
thần lực, một vài người có năng lực biết lợi dụng điểm đặc biệt này để thực
hiện một số việc trong khả năng của mình mà họ không cần đích thân xuất hiện.”
“Những vật phẩm như vậy được gọi là “vật phẩm ký sinh tinh thần.”
“Vật phẩm ký sinh sao?”
Lục Tân nhíu mày, suy nghĩ về mối quan hệ trong đó.
“Đúng vậy, có nghĩa là một phần của tinh thần lực được ký sinh trong đó.”
“Tinh thần lực là một thứ sở hữu hoạt tính nhất định, cho nên những vật phẩm
tồn tại tinh thần lực được gọi là ký sinh!”
Lục Tân gật đầu, hắn đang nghĩ, không biết vật phẩm ký sinh có hình dạng như
thế nào nên không nói gì.
Hắn không phải người rất thích sự im lặng, nhưng cũng không phải người luôn
mồm nói chuyện với người khác.
Hắn chỉ là hắn.
Trong quá trình họ một hỏi một đáp, xe đã lái vào thành phố, đi trên một con
đường thuộc trục chính. Rõ ràng có thể nhìn thấy, đèn đường xung quanh dần dần
nhiều hơn, xe cộ cũng dày đặc hơn so với con đường nhỏ trong cảng kia, dòng xe
qua lại đông như mắc cửi.
Không biết đã qua bao lâu, khi lái tới một chỗ dừng đèn xanh đèn đỏ, dòng xe
phía trước đột nhiên dừng lại.
Trần Tinh đợi một lúc, rồi mới hỏi vào bộ đàm: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Bộ đàm vang lên câu trả lời của tài xế xe phía trước: “Phía trước xảy ra chút
sự cố...”
“Có một cô gái đang... cầu hôn giữa đường...”
“Đề cao cảnh giác!”
Đây chính là phản ứng đầu tiên của Trần Tinh, sau đó cô kinh ngạc hỏi: “Cầu
hôn? Ở giữa đường á?”
Giọng nói phát ra từ bộ đàm của tài xế trên chiếc xe phía trước dường như có
phần bất lực: “Đúng vậy!”
Cũng không biết họ làm như thế nào mà mấy phút sau màn hình điện tử đen xì bên
cạnh vô lăng của Trần Tinh đột nhiên sáng lên, hiện ra một bức ảnh. Ảnh chụp
khung cảnh con đường phía trước, cô chỉ nhìn thấy có bảy, tám chiếc xe chen
chúc nhau, mấy tài xế đã xuống xe, có người huýt sáo, cũng có người to mồm
mắng chửi họ cút đi.
Cách mấy chiếc xe, ở giữa con đường có một cô gái mặc váy cưới ôm một bó hoa
hồng rất to trong lòng.
Cách đó không lâu trời vừa mới mưa, chiếc váy cô dâu của cô ta đã dính bẩn lấm
lem. Cô gái này thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, trên mặt đeo chiếc kính
lớn, gọng kính bằng kim loại rất đẹp, mái tóc dài đến ngang vai được uốn cúp,
gương mặt trang điểm vô cùng tinh tế. Nhìn cô gái đó vừa trẻ trung lại vừa
thời thượng, là hình tượng bạn gái hoàn hảo trong lòng rất nhiều chàng trai.
Đối tượng mà cô ta cầu hôn là một cậu thanh niên hơi mập mạp, hắn ta mặc áo
khoác màu đen và quần bò, chân đi giày thể thao, thoạt nhìn rất bình thường,
là kiểu người nếu đứng trong một đám đông thì sẽ không thể nhận ra đươc. Điều
kì lạ là cô gái mặc váy cưới kia đã quỳ gối xuống, đưa bó hoa hồng trong tay
mình cho hắn ta, vừa khóc vừa nói: “Cưới ta đi, được không?”
Người xung quanh thấy đây là chuyện tốt, có người chống khuỷu tay vào cửa xe
nói lớn:
“Đồng ý đi, một cô gái tốt như vậy...”
Cũng có người hét lên: “Các ngươi nhanh lên một chút cho xong chuyện đi, vợ ta
còn đang đợi ta về ăn cơm.”
Thế nhưng, đứng trước lời cầu hôn của một cô gái xinh đẹp như thế, chàng trai
lại tỏ ra vô cùng phản kháng. Hắn ta vừa đẩy bó hoa cô gái đưa tới, vừa không
ngừng rút cánh tay bị cô ta ôm chặt, nói: “Ngươi điên rồi sao? Đang ở giữa
đường làm cái trò gì vậy? Rõ ràng chúng ta đã chia tay rồi, ta xin ngươi đó,
mau về nhà đi. Ngươi không sợ bị người khác chế nhạo nhưng ta thì sợ!”
“Ta không, ta không muốn...”
Trong lời cô ta nói đã có cả tiếng khóc, giọng nói vốn dĩ rất êm tai nhưng giờ
đây lại trở nên bén nhọn, cô ta to tiếng nói: “Chúng ta vẫn chưa chia tay, ta
vẫn chưa đồng ý. Lúc trước là ngươi nói yêu ta, bây giờ tại sao lại không cần
ta nữa rồi?”
Lúc này cậu thanh niên mập mạp kia đã bất lực rồi, giọng nói gần như van xin:
“Nhưng mà lúc trước rõ ràng là ngươi muốn chia tay ta cơ mà. Lúc đó ta còn hỏi
ngươi tại sao, nếu không phải bạn ta nhìn thấy, ta thậm chí còn không biết
ngươi hẹn hò với bao nhiêu người đằng sau lưng ta đâu... Nếu đã chia tay rồi
thì chia tay cho dứt khoát đi, ngươi muốn như thế nào ta không quan tâm, để ta
về nhà đi được không?”
“Người ta thích là ngươi mà…”
Cô ta hét lên: “Bây giờ ta mới nhận ra người ta thích là ngươi. Ta đã chia tay
những người kia rồi, sau này ta chỉ có một mình ngươi mà thôi, ta muốn mãi mãi
ở bên cạnh ngươi. Đây không phải vẫn luôn là điều ngươi mong muốn sao, tại sao
bây giờ ngươi lại không cần ta nữa?”
Xung quanh ngày càng nhiều xe bị ảnh hưởng, dồn đống ở một chỗ. Người đến hóng
hớt cũng ngày càng nhiều, có người nói: “Ầm ĩ cái gì chứ, có chuyện gì thì về
nhà lăn giường một trận không phải xong xuôi rồi sao?”
Cũng có người hét: “Cô gái xinh đẹp như vậy, sao phải quấn quít lấy hắn ta làm
gì. Cân nhắc tới ta một chút đi...”