Mặt Trăng Đỏ

Chương 133: Ta Yêu Ngươi

Chương 133: Ta Yêu Ngươi


Trong sự ồn ào giễu cợt của mọi người, cậu thanh niên đã không thể kiềm chế ý
muốn chạy trốn được nữa. Hắn ta dùng sức giật cánh tay của mình ra, suýt làm
cô gái kia ngã lăn ra đất. Nhưng dùng nhiều sức như vậy rồi mà hắn ta vẫn
không thể thoát khỏi tay của cô gái kia. Hai người nghiêng ngả, suýt nữa thì
cùng nhau ngã xuống đất. Hắn gấp gáp hét to: “Buông ta ra, ngươi mau buông ta
ra…”
Giọng nói sắc bén của cô gái vang lên: “Ta không buông, trừ khi ngươi nói cho
ta biết tại sao đột nhiên ngươi lại không yêu ta nữa...”
“Chuyện tình cảm vốn dĩ là như thế này mà, bản thân ngươi cũng đã từng nói như
vậy...”
Cậu thanh niên đã trở nên chán nản, cuối cùng không nhịn được nữa, mắng:
“Làm gì có ai như ngươi, nói làm hoà là làm hoà, nói chia tay là chia tay.
Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ đi, khác gì một con điên? Tại sao ngươi
lại phát điên theo dõi ta? Tại sao ta nói chuyện với đồng nghiệp mà ngươi cũng
muốn quản lý? Tại sao ta chỉ nhìn người khác một cái thôi mà ngươi cũng to
tiếng với ta? Tại sao ngươi lại đột nhiên nhảy ra giữa đường cầu hôn ta?”
Hắn ta vừa mắng, vừa dùng sức kéo tay cô gái kia ra, như thể có liều mạng cũng
phải thoát ra.
Mọi người xung quanh hóng hớt cũng bắt đầu cảm thấy bực mình rồi. Có người bắt
đầu ấn còi xe của mình.
“Không biết là cái mớ lộn xộn gì đây?”
Ở trong xe, Trần Tinh quan sát, nhíu mày nói: “Một người ra ngoài kéo họ sang
bên đường. Ngoài ra, thông báo cho đội điều tra quan sát cô gái này, tôi cảm
thấy tinh thần trạng thái của cô ta có vẻ không ổn...”
Trong bộ đàm phát ra tiếng nói của người đầu dây bên kia vâng, sau đó là âm
thanh mở cửa xuống xe.
Khi lính vũ trang cầm súng xuất hiện trong màn hình, cuộc cãi nhau của cặp đôi
phía trước cũng đã trở nên căng thẳng hơn. Cuối cùng sức của cô gái cũng không
thể bằng cậu thanh niên kia, mắt nhìn thấy hắn ta sắp thoát được ra, cô ta đột
nhiên điên cuồng nhảy dựng lên, miệng hét lớn: “Bởi vì ta yêu ngươi, ta nhận
ra rằng ta đã yêu ngươi, ta cũng biết rằng ngươi yêu ta mà. Yêu ta nhưng tại
sao ngươi lại nhìn người khác? Tại sao ngươi lại muốn chia tay ta? Ta đã yêu
ngươi đến vậy rồi, tại sao ngươi không thể yêu ta như thế?”
Cô ta vừa nói, vừa đưa tay vòng qua gáy cậu thanh niên kia, liều mạng vươn tới
hôn hắn ta.
Tuy rằng hắn ta khoẻ nhưng lại không thể đẩy cô gái kia ra được. Trong phút
chốc, trên trán, trên mặt hắn ta đã dính đầy vết son đỏ của cô gái, sắc đỏ
càng ngày càng đậm. Bỗng nhiên, cậu thanh niên kêu lên một tiếng vô cùng thảm
thiết, ai đấy đều kinh ngạc trợn mắt lên nhìn thì thấy miệng của cậu thanh
niên kia đã bê bết máu, sợ hãi ngã xuống. Còn trong miệng cô gái kia lại đang
ngậm một miếng thịt.
Từ hôn biến thành cắn.
“Ta yêu ngươi... Ta yêu ngươi như vậy, ta không muốn rời xa ngươi cả đời
này... Vì thế...”
Cô gái kia kêu đến mức lạc giọng, sau đó lại tiến đến hôn thanh niên kia một
cách thô bạo...
Hay nói cách khác là gặm cắn một cách thô bạo...
Thanh niên kia liều mạng giãy dụa, nhưng động tác giãy dụa càng ngày càng yếu
dần đi, âm thanh cũng ngày càng nhỏ hơn...
Mọi người xung quanh đều bị tiếng kêu gào điên cuồng của cô gái làm cho khó
chịu, tiếng kêu đó giống như có ma lực, không ngừng đâm thẳng vào lỗ tai của
mọi người. Mọi người đứng xung quanh xem trò vui, còn lính vũ trang đang đi về
hướng đó, muốn kéo hai người họ sang một bên nhưng cũng bị một màn điên cuồng
trước mắt làm cho kinh hãi, dừng toàn bộ các động tác lại, đứng ngây người
nhìn khung cảnh trước mắt.
Bó hoa hồng lúc nãy cô gái kia ôm trong lòng giờ đã rơi lả tả dưới đất. Sợi
dây cột bó hoa lại cũng đã tuột ra, cánh hoa hồng rụng ra hoà cùng với màu máu
tươi của cậu thanh niên kia.
Cảnh tượng này giống như có một ma lực nào đó, đâm thẳng vào mắt của từng
người.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thấy thế, trái tim Lục Tân chợt run lên. Cho dù chỉ nhìn qua màn ảnh, hắn vẫn
cảm nhận được một cảm giác vô cùng khác lạ. Trần Tinh đang đứng cạnh hắn cũng
mặt mày biến sắc. Ngay lúc này, điện thoại vệ tinh trong tay Trần Tinh đột
ngột reo lên. Ở thời điểm bốn bề vắng lặng, tiếng chuông phát ra từ điện thoại
như trở thành điểm lạ lùng duy nhất trong bức tranh tĩnh này.
Chẳng biết từ khi nào mà người trong màn ảnh đã đột ngột nghiêng đầu, nhìn
thẳng về phía ống kính. Đồng thời, xung quanh chiếc xe của đám Lục Tân, đặc
biệt là ở cái cửa kính đằng sau, dường như cũng có vô số ánh mắt dồn về phía
họ.
"Sự kiện ô nhiễm tinh thần mang tính đột phát!" Giữa khung cảnh tĩnh mịch thế
này, Trần Tinh bất chợt hét lớn vào bộ đàm: "Lui lại ngay lập tức."
Vừa hô to, cô vừa đánh tay lái, đồng thời chân cũng đạp ga hết cỡ. Chiếc xe
jeep với động cơ hiệu suất cao như một con quái thú dùng một góc độ khó mà tin
nổi, bất ngờ quay xe một cách mạnh mẽ, thẳng thừng đâm bẹp phần đuôi của chiếc
xe jeep đậu phía trước. Sau đó, chiếc xe quái thú này hung hăng đâm thật mạnh
vào hàng rào ven đường.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất