Chương 146: Cách Đơn Giản Nhất
Khi nói câu này, hắn đã đi tới trước mặt xác chết, nhìn về phía bông hồng đó,
dường như hắn có thể cảm nhận được sức truyền nhiễm từ bông hồng đó. Cảm giác
khi nhìn thấy nó giống như nhìn thấy người mình yêu thích nhất. Không biết cảm
xúc này xuất hiện một cách không thể giải thích được hay đã ẩn sâu trong đáy
lòng người ta, khi ẩn giấu, nó nhỏ xíu đến mức gần như có thể bỏ qua, nhưng
lại đang lớn lên.
Nó càng lúc càng lớn hơn, gần như có một sự điên cuồng làm lu mờ mọi lý trí.
Hình bóng của hết cô gái này đến cô gái khác đang vụt qua trái tim Lục Tân một
cách không thể kiểm soát...
Hắn vô thức muốn bất chấp tất cả để đi tìm họ, chiếm hữu họ.
“Thật kỳ quái, rõ ràng ta không thích nhiều người như vậy...”
Lục Tân không bị ảnh hưởng bởi loại cảm xúc đang điên cuồng sinh sôi này, hắn
chỉ quan sát những thay đổi cảm xúc của chính mình như một người ngoài cuộc.
Hắn thậm chí không hề bước chậm lại, tiến thẳng đến trước bông hồng này, vươn
tay nắm lấy nó.
Khi bẻ bông hồng này xuống, Lục Tân cảm nhận được dường như bông hồng này phát
ra một tiếng hét, như đang vùng vẫy.
Nhưng sức vùng vẫy của nó quá yếu, nên dễ dàng bị bẻ xuống.
Em gái Lục Tân rất phấn khích, con bé muốn tóm lấy cánh tay của hắn nhưng hắn
không cho nó mà chỉ lắc đầu.
“Bông hồng này quá bất thường, đừng ăn nó, được không?”
Hắn dùng tay nhón lấy micro của tai nghe rồi nói với em gái.
Con bé nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó nó vẫn đưa tay ra giật lấy bông
hồng rồi dứt khoát xé nó ra một cách sạch sẽ.
Lục Tân áy náy liếc nhìn con bé rồi đưa mắt quan sát những chỗ khác.
Hắn thấy người đàn ông trung niên này đột nhiên ngã quỵ sau khi bông hồng đó
bị bẻ xuống. Ông ta mềm nhũn ngã xuống đất, ôm chặt người phụ nữ trong tay.
Ngay cả biểu cảm méo mó gớm ghiếc trên mặt ông ta cũng lập tức dịu đi rất
nhiều, chỉ có vẻ đau khổ kia là vẫn còn hiện hữu, có lẽ là vì sự việc đã mãi
mãi không thể cứu vãn được nữa.
“Đã giải quyết chưa?”
Trên kênh trò chuyện, Hàn Băng hỏi với giọng căng thẳng.
“Rồi.”
Lục Tân gật đầu nhìn xung quanh.
Bầu không khí kỳ dị và méo mó hoàn toàn biến mất ngay khi bông hồng này bị
hủy.
Thế là hắn nói nhỏ: “Nguồn ô nhiễm như vậy rất dễ dọn dẹp!”
“Đan Binh tiên sinh, ngươi đã làm rất tốt.”
Giọng nói nhẹ nhỏm của Hàn Băng truyền đến từ kênh trò chuyện, nhưng vẫn hơi
gấp:
“Tiếp theo, việc quan trọng nhất chính là ngăn chặn sự lây lan.”
Lục Tân đưa mắt nhìn quanh trung tâm thương mại rồi nói: “Vậy thì hơi rắc
rối.”
Đối với hắn, việc dọn dẹp nguồn ô nhiễm rất đơn giản, chỉ cần bẻ bông hồng này
xuống là xong.
Nhưng xung quanh đã trở nên hỗn loạn như thế này, chỉ riêng trong tầm nhìn của
hắn đã có hàng trăm người. Trước khi hắn đến đây, không biết có bao nhiêu
người đã trốn thoát. Chỉ dựa vào sức mạnh của hắn và em gái, sao có thể ngăn
chặn sự lây lan của những người này?
“Lính tuần tra và Văn phòng An ninh đã đặt hàng rào phong tỏa tại các giao lộ
chính xung quanh để phong tỏa các khu vực bùng phát ô nhiễm.”
Hàn Băng nói:
“Những gì chúng ta có thể làm bây giờ chính là ngăn chặn không để những người
đã bị ô nhiễm này chạm mặt với họ càng sớm càng tốt…”
Cô dừng lại một chút:
“Đan Binh tiên sinh, ngươi phải hiểu rằng nhiệm vụ chính của họ là ngăn chặn
sự lây lan của ô nhiễm. Vì vậy, khi đội phong tỏa cảm thấy áp lực đối với việc
phong tỏa đã lên đến cực điểm vì bị ảnh hưởng bởi những người đã bị ô nhiễm,
họ sẽ làm gì…”
“Ta biết.”
Lục Tân hít sâu một hơi.
Khi đội phong tỏa cảm thấy tình hình sắp không thể kiểm soát được nữa, họ sẽ
nổ súng.
Vì vậy, khi hỏi những câu hỏi này, vẻ mặt hắn cũng trở nên căng thẳng, vừa
chạy xung quanh vừa hỏi:
“Có cách nào tốt hơn để ngăn chặn họ không?”
“Mặc dù các nhóm đã bị ô nhiễm thứ cấp có phản ứng rất mạnh mẽ, nhưng mức độ ô
nhiễm không nặng lắm.”
Hàn Băng đáp gọn lỏn:
“Vì vậy, có hai cách để ngăn chặn họ:
Một là gây ảnh hưởng lớn hơn đến các nhóm đã bị ô nhiễm thứ cấp và cưỡng chế
thay đổi hành vi của họ.
Hai là cắt đứt tuyến đường hành động của họ bằng mọi giá!”
“Khi sức ảnh hưởng của nguồn ô nhiễm bông hồng đỏ suy yếu và tình hình được
kiểm soát, đội hỗ trợ có thể vào trong và tập trung cứu chữa…”
“Đã rõ...”
Khi nghe xong những lời vừa rồi của cô, Lục Tân dọc theo những cây cột của
trung tâm thương mại leo lên tầng hai, hắn tiện tay rút một cây cờ cắm trên
tầng hai làm cờ quảng cáo thức ăn cho chó, giơ tay lắc một cái, lá cờ quấn
trên cột cờ và trở thành một cây gậy.
Sau đó Lục Tân lao đến bên cạnh cô gái đang điên cuồng đập hàng rào sắt để
xông vào cửa hàng, cột cờ được vung qua.
“Bịch!”
Cổ chân của cô gái đã bị trật khớp, cơ thể cô ta đột ngột ngã xuống đất.
Nhân viên cửa hàng đang run rẩy và người đàn ông vạm vỡ kia đồng loạt hoảng sợ
ngẩng đầu lên.
“Đừng đến gần cô ta cho đến khi chuông báo động tắt hẳn...”
Lục Tân nhỏ giọng nói với vào bên trong cửa hàng, tiếp tục xông về một hướng
khác.
Thông qua kênh trò chuyện, Hàn Băng nghe thấy giọng nói của Lục Tân, cô lo
lắng hỏi: “Ngươi định dùng cách gì?”
“Ta không thể gây ảnh hưởng khác lên người họ, vì vậy ta sẽ dùng phương pháp
đơn giản hơn...”
Lúc này Lục Tân quơ cột cờ rồi lao đến trước mặt một đám đông điên cuồng khác
và giơ nó lên cao.
Hắn nghiêm túc nói:
“Ta sẽ đánh gãy chân họ trước...”