Chương 147: Nhanh Gọn Lẹ
Trong khung cảnh hỗn loạn ở trung tâm thương mại, tốc độ của Lục Tân đã đạt
đến mức nhanh nhất. Hai chân hắn nhanh nhẹn đạp lên tường, lên lan can, sau đó
giẫm lên tay vịn thang cuốn từ từ di chuyển theo nó. Hắn nhảy bật lên, lao vào
dòng người vô cùng hỗn loạn ở trung tâm thương mại hôm nay. Lục Tân đánh từng
gậy vô cùng chuẩn xác vào khớp chân của những người đang chạy trốn, dễ dàng
khiến họ bị trật khớp.
Sau khi bị trật khớp, họ chỉ có thể bám víu vào vật gì đó leo lên, còn một số
người không thể làm được gì khác, chỉ ngồi ôm chân kêu gào đau đớn.
Vì dùng lực cực kỳ chuẩn xác nên sau khi việc này kết thúc, họ có thể dễ dàng
nắn lại các khớp chân, chỉ có điều họ sẽ cảm thấy đau mỏi trong khoảng vài
ngày.
Những cặp đôi gặp phải chuyện này có lẽ chỉ đang đi mua sắm thì bị ảnh hưởng,
hắn tách họ ra, đánh bị thương chân họ sau đó tìm một cửa hàng bên cạnh, nhốt
một người vào trong đó, tiếp theo hắn nhanh chóng kéo hàng rào xuống, còn
người kia thì lại bị nhốt ở bên ngoài.
Nhìn một người đang khóc ở ngoài hàng rào sắt, một người lại ở bên trong kêu
gào, Lục Tân cảm thấy công việc của mình rất có ý nghĩa. Trong dòng người hỗn
loạn nơi đây, để phân biệt ra được rốt cuộc người nào bị ảnh hưởng, người nào
chỉ đang bị hoảng sợ cũng rất dễ. Người đã bị ảnh hưởng lúc này đều đang điên
cuồng chạy về phía người yêu hoặc là đuổi theo đối phương, hoặc ôm đối phương
thật chặt. Mà người không bị ảnh hưởng thì rõ ràng đã cảnh này doạ cho sợ hãi,
chỉ có thể điên cuồng tìm lối thoát, hoặc trốn ở trong.
Bùm bụp.
Lục Tân cũng không biết chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi hắn đã đánh gãy chân
bao nhiêu người, càng không biết hắn đã chia rẽ bao nhiêu đôi tình nhân đang
ôm nhau thắm thiết, ngọt ngào đến mức phát ra cả mùi hôi thối. Cũng không biết
tại sao, trong lúc làm những chuyện cứu người này hắn lại cảm thấy tâm trạng
vui vẻ mình một cách kì lạ. Có lẽ đại khái vì hắn đang cứu rỗi tính mạng của
họ chăng... Dù sao thì chắc chắn không phải do hắn vẫn luôn độc thân, từ khi có
ý thức tới nay!
Dưới tốc độ phi thường và những cú đánh chuẩn xác của hắn, trung tâm thương
mại đã nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Tuy khắp nơi đều vang lên tiếng kêu đau
đớn, tiếng hét không ngừng nghỉ nhưng trong phút chốc đã không còn nhìn thấy
những người điên cuồng nữa, cũng bớt đi phần nào sự nguy hiểm.
Làm xong chuyện này, Lục Tân vội vã chạy ra ngoài trung tâm thương mại, quan
sát bốn phía xung quanh.
Bây giờ, toàn bộ thành phố vệ tinh số hai đều đã bị bao phủ bởi sự cố ô nhiễm
tinh thần lớn đột ngột bùng phát, tất cả đã bị vây ở trong một mớ hỗn độn.
Trên phố, có thể nhìn thấy những người đi đường mang vẻ mặt điên cuồng, xung
quanh cũng có thể nhìn thấy một số người đang đuổi hoặc ôm nhau.
Không cần Hàn Băng nhắc nhở, hắn đã xông tới, làm tiếp việc của mình. Nội dung
công việc là đánh gãy chân của tất cả các cặp đôi yêu nhau.
Trong khi làm việc cũng có xuất hiện một số sai sót nho nhỏ, nhưng phần lớn
những người bị Lục Tân đánh gãy chân đều chỉ có thể nằm trên đất kêu đau.
Dường như cơn đau buốt từ chân truyền đến đã tạm thời dập tắt khát vọng điên
cuồng muốn đi tìm người yêu của họ. Trong trường hợp không có ai chữa trị, dù
họ có muốn bò đi thì một là tốc độ sẽ bò thật chậm, hai là cơn đau sẽ luôn
luôn làm cho họ duy trì trạng thái tỉnh táo. Trong hoàn cảnh này, rất hiếm
người chất vấn Lục Tân đang làm gì. Duy chỉ có một tên mập và một người phụ nữ
mập mạp trong lúc đang ôm hôn nhau thì bị Lục Tân xông lên đánh gãy một chân
của từng người một rồi nhốt họ vào trong hai cửa hàng bên đường, trong lúc hắn
đang khoá cửa thì nghe thấy tên mập vừa hét vừa hỏi: “Đánh ta làm gì?”
Lục Tân có chút kinh ngạc: “Ngươi không bị ô nhiễm sao?”
“Ô nhiễm gì?”
Tên mập lớn tiếng mắng chửi: “Ta và bạn gái hôn nhau cái cuối trong ngày tận
thế thì phiền gì ngươi?”
“...”
Lục Tân không biết phải trả lời thế nào, đành phải nghiêm túc nói:
“Lúc hôn nhau tay ngươi thò tay vào muốn làm gì người ta?”
Nói xong hắn nhanh chóng leo lên tầng và bỏ đi.
“Ngươi quan tâm tay của ta làm cái gì?”
Tên mập mắng chửi một hồi lâu rồi đột nhiên phản ứng lại: “Tên vừa nãy biết
leo tường à? Là Người Nhện sao? Người Nhện sao lại dùng gậy làm gì? Người Nhện
của Thiếu Lâm tự à?”
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn nên tốc độ của Lục Tân phải thật nhanh. Nhưng căn
bản không thể đợi được đến lúc hắn dọn dẹp sạch sẽ khu vực này để đảm bảo
không có người bị ô nhiễm nào thoát ra được.
Hắn đã để ý đến những đoàn người điên cuồng xung quanh đột nhiên có chút biến
hoá.
Vì đây là trung tâm thương mại, lại là khu dân cư đông đúc nên vốn dĩ có rất
nhiều cặp đôi, vợ chồng ở đây. Sau khi bị ảnh hưởng họ điên cuồng ôm lấy nhau,
hôn nhau hết sức nhiệt tình.
Điều này tạo thành một khung cảnh không thể cuồng nhiệt nóng bỏng hơn.