Chương 154: Cô Gái Nghiện Rượu
Hắn thấy người vừa bắt tay với mình không phải là ông chú hói đầu đó, mà là
một cô gái mặc đồng phục học sinh thoạt nhìn chỉ mười bảy, mười tám tuổi. Cô
ấy buộc tóc đuôi ngựa, dáng vẻ rất trong sáng. Lúc này cô rút tay về, mở cái
ly giữ nhiệt trong tay ra uống một hớp. Lục Tân chỉ ngửi thấy mùi rượu cay
nồng, hắn nhận ra thứ đựng trong ly giữ nhiệt của cô ấy là rượu trắng.
“Được rồi, cậu trai, ngươi mau đi giúp những chỗ khác, có ta ở đây, sẽ không
có chuyện gì đâu.”
Cô ta vừa nói vừa ngoáy lỗ mũi một cách rất tự nhiên rồi xoay người tiếp tục
dùng năng lực của mình lên những người xung quanh.
Lục Tân bối rối.
Cho đến khi chân bỗng đau nhói, hắn mới vội cúi đầu nhìn xuống thì thấy em gái
đang cắn vào chân mình.
“Ngươi làm gì vậy?”
Hắn đưa tay nhấc em gái lên, rồi hỏi khẽ.
“Vừa rồi ta thấy ngươi ngẩn ra, nên muốn giúp ngươi tỉnh lại…”
Em gái khoanh tay đứng giữa không trung, nhìn Lục Tân với vẻ không vừa lòng
rồi trả lời một cách hợp tình hợp lý.
“Ngươi cắn quá muộn rồi…”
Lục Tân đáp một câu, không nhiều lời nữa, hắn vừa xoay người bước đi, vừa nói
nhỏ:
“Cô ấy làm sao vậy?”
“Người nghiện rượu là một cô gái đang còn đi học, năm nay mười bảy tuổi.”
Trên kênh trò chuyện, Hàn Băng dường như biết trước Lục Tân sẽ hỏi, cô giải
thích:
“Tuy nhiên, cô ấy mắc chứng rối loạn nhận thức không thể giải thích được.
Trong tiềm thức, cô ấy nghĩ mình là một ông chú sáu mươi tuổi, vì vậy mỗi khi
người nghiện rượu bộc lộ khả năng của mình, kéo những người xung quanh vào ảo
ảnh do mình tạo ra, chúng ta sẽ thấy cô ấy xuất hiện với hình tượng một ông
chú trong ảo ảnh.”
Lục Tân thở hắt ra, hắn cảm thấy có chút khó tin.
Bất kể là Búp Bê xinh đẹp đến mức không giống người thật, hay là ông chú buộc
tóc đuôi ngựa này…Những đồng nghiệp của hắn dường như đều có chút vấn đề!
“Nếu người nghiện rượu đã đến cầu Thanh Nhai, nơi này có lẽ không có vấn đề gì
nữa rồi…”
Trong lúc Hàn Băng nói, tiếng lật giở tài liệu và những âm thanh phức tạp khác
cũng truyền đến. Một lúc sau, cô nói nhanh qua kênh trò chuyện:
“Thành phố vệ tinh số hai đã có tổng cộng bốn sự cố ô nhiễm đặc biệt quy mô
lớn và một vụ tấn công bởi những kẻ gây ô nhiễm sâu tại một bức tường cao.”
“Bây giờ, trong số bốn sự cố ô nhiễm quy mô lớn, đội trưởng Trần đã kiểm soát
được một sự cố, vừa rồi Đan Binh tiên sinh cũng đã giải quyết được một sự cố,
người nghiện rượu kịp thời đến hỗ trợ có thể cũng kiểm soát được một chỗ,
chúng tôi cũng đã nhận được thông báo, Búp Bê đã giải quyết xong vụ thứ ba,
tức là sự cố ô nhiễm đặc biệt trên quảng trường Thiên Thủy. Bây giờ, cô ấy
đang gấp rút đến vị trí thứ tư và sẽ đến sau năm phút nữa…trong thành phố vẫn
còn một chỗ hỗn loạn chưa được kiểm soát. Thằn Lằn hiện đang ở bức tường phía
nam để giúp chống lại tác động của những kẻ gây ô nhiễm sâu, nhưng tình hình
đang vô cùng căng thẳng…Đan Binh tiên sinh, nếu thể lực của ngươi vẫn có thể
chống đỡ được, hãy mau tới hỗ trợ.”
“Không thành vấn đề!”
Theo sự chỉ dẫn của Hàn Băng, Lục Tân vội vàng đi đến bức tường phía nam, hắn
hỏi với vẻ lo lắng:
“Lúc này, khu vực bức tường phía nam đã xảy ra chuyện gì?”
Hiện tại, trong tầm mắt của mình, hắn chỉ cảm thấy khắp nơi trong thành phố vệ
tinh số hai đều đang hỗn loạn.
Ở mọi ngã tư, hình như đều có những đám đông đang chạy trong lo lắng.
Một số người la hét, một số người trốn sau ô cửa kính run rẩy nhìn ra bên
ngoài. Thỉnh thoảng, ở một nơi nào đó trong thành phố sẽ có một đám cháy đột
ngột bùng phát, hoặc sẽ có một cơn chấn động khiến người ta hoang mang truyền
đến, khiến cho cảm xúc hoảng sợ càng lan nhanh.
Sự hỗn loạn và hoảng sợ bao trùm cả thành phố.
Ngay cả những chú chó mèo đi lạc trong góc tối cũng tập trung thành từng nhóm,
chạy như một đội nhỏ được huấn luyện bài bản…
Trong môi trường này, người bình thường hoàn toàn không biết nên đi đâu.
Dù muốn giúp đỡ người khác, họ cũng chỉ cảm thấy cả thành phố này, mọi lúc mọi
nơi đều có thể thấy những người đang cần giúp đỡ. Họ chỉ có thể chạy khắp
thành phố đến khi hoàn toàn kiệt sức, nhưng cũng không thể làm giảm đi sự
hoảng sợ đang diễn ra tại thành phố này…Cũng may là có Hàn Băng thông qua kênh
trò chuyện chỉ đường cho Lục Tân.
Cô đã kịp thời tổng hợp mọi thông tin và sự hỗn loạn trong thành phố vệ tinh
số hai này, đồng thời sàng lọc rồi nói cho Lục Tân biết bây giờ ô nhiễm ở đâu
đã được kiểm soát, ở đâu vẫn đang trên bờ vực của sự sụp đổ, cần Lục Tân đến
hỗ trợ.
“Có người đang tấn công vào bức tường cao!”
Hàn Băng trả lời vô cùng đơn giản và đầy kinh nghiệm, nhưng cô cũng cố gắng
hết sức để truyền đạt vấn đề một cách rõ ràng: “Đại tá Trần báo cáo sau khi
bức tranh sơn dầu lấy từ cảng Bạng Phụ bị cướp, thành phố vệ tinh số hai đã
bước vào tình trạng giới nghiêm. Khoảng hai mươi phút sau, một số lượng lớn
người dân đã tấn công vào bức tường cao ở phía nam thành phố. Do sự việc xảy
ra đột ngột và nhân lực ứng phó không đủ nên khá đông người dân đã lợi dụng
lúc hỗn loạn trốn thoát khỏi bức tường cao... Bây giờ, vẫn có một số lượng lớn
người tụ tập ở đó!”
“Nơi đó cũng bùng phát ô nhiễm tinh thần sao?”
Lục Tân vô thức cảm thấy hơi lo lắng.