Chương 155: Hàng Chục Nghìn Người Khóc Với Ngươi
Trại trẻ mồ côi của cô giáo Tiểu Lộc cũng nằm ở khu vực phía nam thành phố. Đó
cũng là nơi hắn luôn quan tâm trong tiềm thức.
“Tạm thời chưa biết.”
Trên kênh trò chuyện, câu trả lời của Hàn Băng khiến Lục Tân hơi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài hắn gặp phải tình huống Hàn Băng
không đưa ra bất kỳ thông tin nào.
Hắn không hỏi gì thêm mà chỉ tăng tốc, dắt một chiếc mô tô ra khỏi đống đổ nát
trên mặt đất.
Với khoảng cách ngắn, dựa vào năng lực của em gái, tốc độ của hắn có thể nhanh
hơn mô tô.
Nhưng đối với quãng đường dài, thì chạy mô tô vẫn nhanh hơn, vả lại, còn có
thể tiết kiệm sức lực.
Hơn nữa, sau khi trải qua một thời gian dài hỗn loạn như vậy, Lục Tân lo lắng
em gái cũng đã cảm thấy mệt mỏi.
Hắn vặn ga hết cỡ, chiếc mô tô phát ra âm thanh ầm ầm chối tai, hai ngọn đèn
pha xuyên qua bóng tối sâu thẳm, Lục Tân điều khiển chiếc mô tô với tốc độ và
sự linh hoạt vượt quá lẽ thường, chạy xuyên qua đám đông hỗn loạn những chiếc
xe ngang dọc khắp đường phố. Tiếng nổ long trời lở đất cách đó không xa, phản
chiếu bóng dáng hắn vụt qua mặt đất.
Chẳng mấy chốc, Lục Tân đã tới khu vực phía nam thành phố, hắn phát hiện nơi
này không giống với những nơi hắn vừa đi qua, không có hỗn loạn, cũng không có
tiếng người ồn ào. Ngay cả trong các tòa nhà dân cư xung quanh, đèn được bật
sáng, nhưng xung quanh thì tối tăm và yên tĩnh.
“Lẽ nào những người xung quanh đều đã đi tới vị trí bức tường cao rồi sao?”
Trái tim Lục Tân như đang treo lơ lửng.
Từ nhỏ hắn đã sống ở thành phố Cao Tường, nên hắn đương nhiên biết việc phá
hoại và trèo tường là một tội nặng.
Nếu tùy ý đến gần bức tường cao, lính tuần tra có quyền trực tiếp giết chết.
Hơn nữa, trong tình hình thành phố hỗn loạn như thế này, dù có ô nhiễm hay
không, việc tấn công bức tường cao có thể gây ra những phiền phức lớn.
Nghĩ đến đây, hắn vặn ga hết cỡ, tăng tốc lao thẳng về phía bức tường cao.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng chói mắt phía trước chiếc mô tô đã xuyên qua bóng đêm
dày đặc chiếu về phía xa.
Ngay sau đó, Lục Tân đột nhiên sững sờ.
Tình hình ở đây khác xa những gì hắn tưởng tượng, hoàn toàn không hỗn loạn và
điên cuồng như trong thành phố.
Trái lại là sự yên tĩnh lạ thường!
Khi ánh đèn chói mắt của chiếc mô tô lướt qua, hắn thoáng nhìn thấy phía dưới
bức tường cao lúc này có vô số người đang tụ tập. Một số người mặc quần áo lao
động, một số người mặc đồ ngủ, lúc này tất cả đều đứng thành từng nhóm dưới
bức tường cao. Ở phía xa, có thể nhìn thấy rất nhiều người giống như vô thức
lặng lẽ, họ lắc lư người, bước từng bước về phía trước.
Phía trên bức tường cao có hai nhóm lính tuần tra cầm vũ khí nhắm thẳng vào
đám đông phía dưới.
Còn dưới bức tường, có một đám người đông nghịt tụ tập, họ không la hét, cũng
không vội vã trèo lên bức tường cao, họ chỉ im lặng tụ tập dưới bức tường, sau
đó họ ngẩng đầu lên, nhìn vào bức tường với sự im lặng chết chóc.
“Chuyện này là thế nào?”
Lục Tân bị sốc trước cảnh tượng này, hắn nhảy khỏi chiếc mô tô, mặc kệ nó lao
vào đống đổ nát rồi hắn nhìn xung quanh một lượt, qua một cái khe hở. Từ
khoảng trống trong đám đông bên kia, nhanh chóng đi xuyên qua, sau đó chân tay
hắn cùng phối hợp nhịp nhàng, nhanh chóng trèo lên bức tường cao. Suốt quá
trình đó, không có bất kỳ ai có ý định ngăn cản hắn.
Lục Tân thậm chí có thể cảm giác được những người dưới bức tường cao này còn
không thèm nhìn hắn.
“Người nào?”
Nhìn thấy có người xuất hiện trên bức tường cao, lính phòng thủ trên tường
thành lập tức sửng sốt, vội hỏi.
Ánh sáng chói mắt từ một chiếc đèn pin rọi đến.
“Ta là thành viên của đội đặc nhiệm, Đan Binh, đến đây để hỗ trợ!”
Vì có kinh nghiệm từ trước, Lục Tân sớm đã cầm giấy chứng nhận trong tay, vừa
giơ tay lên vừa mở cho họ xem.
“Người anh em, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, vừa rồi ta đã thấy…ngươi chạy mô
tô đó như đang diễn xiếc vậy!”
Ánh sáng của chiếc đèn pin nhanh chóng tan biến, giữa đám đông, Thằn Lằn trong
bộ trang phục vũ trang màu đen bước tới. Thoạt nhìn, hắn cũng mồ hôi đầy đầu,
giống như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, bước chân hắn thoạt nhìn hơi
yếu ớt, hắn nói với vẻ mặt kỳ quái: “Người anh em, ta từng chứng kiến cảnh
người khác khóc, cũng từng khóc với người khác…Nhất là lúc đầu ở Văn phòng An
ninh, khi mười mấy khẩu súng đồng loạt chĩa vào mình, ta đã khóc òa lên…Nhưng
ngươi đã bao giờ…”
Trong lúc nói chuyện, hắn không khỏi cảnh giác nhìn về phía dưới bức tường rồi
khẽ run.
Lục Tân cũng vô thức nhìn về phía dưới bức tường, sau đó hắn cũng không khỏi
run lên.
Tiếp đó, Lục Tân nhận ra những người đã tập trung dưới bức tường không phải
chỉ đứng đó mà không làm gì cả.
Họ nhìn tất cả những người trên tường với ánh mắt đờ đẫn rồi từ từ rơi nước
mắt.
Vô số người, vô số khuôn mặt. Họ không gây rối, cũng không nói chuyện.
Chỉ im lặng đứng đó, khóc thút thít.
Giọng của Thằn Lằn tiếp tục vang lên một cách khó khăn: “Ngươi đã bao giờ nhìn
thấy…Hàng chục nghìn người khóc với ngươi chưa?”