Chương 162: Tìm Ra
Tuy đã tỉnh lại nhưng Lục Tân vẫn nhớ rõ tiếng khóc thút thít ấy, nếu phân tích tỉ mỉ thì hắn vẫn có thể tìm được nó. Tiếng khóc đó giống như một sợi dây, xuyên qua vô số người.
Lục Tân lần theo tiếng khóc, bước nhanh về phía trước. Hắn định đi theo sợi dây hoặc một mạng lưới đang liên kết tất cả, từ một điểm nào đó trên mạng lưới này tìm hiểu ngược lại từng chút một cho đến khi tìm được đầu nguồn của tấm lưới, tìm được hạt nhân mấu chốt làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người.
Cách lây nhiễm này thật sự rất giống với nguồn ô nhiễm số 072 mà hắn đã từng xử lý. Trước khi số 072 chết đã sản sinh ra một loại cảm xúc cực kỳ sợ hãi, lại vì không có ý thức tự chủ cho nên loại cảm xúc đáng sợ đó không bị khống chế mà bắt đầu lan tràn ra bên ngoài, ảnh hướng đến cả một toà nhà, thậm chí ảnh hưởng đến cả một khu vực. Nguồn ô nhiễm đó dùng phương thức lan truyền cảm xúc sợ hãi để lây nhiễm.
Mà bây giờ, tiếng khóc này lại đang lan truyền một loại cảm xúc làm người ta rơi vào tâm trạng bi thương vô tận...
Hơn nữa, bất kể nhìn từ góc độ nào thì tiếng khóc này cũng mạnh hơn rất nhiều lần so với nguồn ô nhiễm số 072. Dường như nó đã được xử lý rất tinh vi, khiến nó khó bị phát hiện hơn mà cường độ ô nhiễm lại càng mạnh hơn...
“Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là một thí nghiệm của nguồn ô nhiễm số 072 đây?”
Trong đầu Lục Tân nảy ra suy nghĩ này.
“Hắn đang làm gì vậy?”
Lúc này, trên bức tường, Thằn Lằn ngây ra hỏi nhưng không một ai trả lời, binh lính trên tường cao lúc này cũng nhìn hắn ta không chớp mắt, trông cậy hắn ta giải thích cho họ.
Tuy Lâm Đạt trong kênh liên lạc có thể nhìn thấy một phần khung cảnh qua camera gắn trên ngực Thằn Lằn, nhưng bây giờ do khoảng cách quá xa, ánh sáng không ổn định cho nên cô cũng không thể theo dõi chặt chẽ hành động của Lục Tân, cũng không thể nào đưa ra lời giải thích được.
“Đan Binh nói đã phát hiện ra vết tích của nguồn ô nhiễm!”
Giọng nói của Thiết Thuý trong kênh liên lạc vang lên, lộ ra vẻ nghiêm nghị: “Nghe đâu người phụ trách thông tin độc quyền cá nhân của Đan Binh nói, lúc này Đan Binh đã cảm nhận được một ảnh hưởng tinh thần nào đó, đang cố gắng truy lùng đầu nguồn ô nhiễm...”
“Như vậy cũng được?”
Thằn Lằn mắt trân trân nghẹn giọng nói: “Hắn là máy kiểm tra tinh thần hình người biết đi à?”
“Câm miệng!”
Lâm Đạt biến thành Thiết Thuý, nói bằng giọng khiển trách: “Cảnh báo ngay lập tức, giúp họ đề phòng nguy hiểm xung quanh!”
“Được rồi, ta chỉ có một câu hỏi...”
Thằn Lằn được mọi người đồng ý rồi tò mò hỏi: “Người phụ trách thông tin của Đan Binh có xinh đẹp hay không?”
Thiết Thuý bị câu hỏi của hắn ta làm cho ngây người, tức giận nói:
“Cô ấy là hoa khôi của tổ phân tích thông tin bọn ta, ngươi nói xem có đẹp hay không?”
“Ái chà chà…”
Thằn Lằn có chút kinh ngạc, sau đó lại đột nhiên lo lắng hỏi:
“Cô ấy chưa có con đấy chứ...”
Thiết Thuý cảm thấy thật cạn lời, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Nói một cách chính xác thì bản thân cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi!”
“Chẹp chẹp, bây giờ trái tim của ta đã bình tĩnh trở lại rồi...”
Miệng Thằn Lằn vẫn nói chuyện phiếm nhưng động tác lại không có một chút sai sót nào. Hắn ta tháo cái dây dài của cái hộp sau lưng ra, lắp ráp một hồi thành một khẩu súng bắn tỉa dài khoảng một mét, trông vô cùng tinh vi. Sau đó hắn ta nằm xuống, họng súng ngắm thật chuẩn xác vào vị trí xung quanh Lục Tân. Lần này để cho mọi chuyện ổn thoả, hắn ta thậm chí còn lắp thêm cả ống kính ngắm bắn nữa.
Lục Tân lần theo dấu vết như có như không của sợi dây kia, nhanh chóng tìm đến một bãi đất lõm. Hắn đứng giữa mấy người, đi một vòng xung quanh, rồi lùi lại mấy bước, dừng trước mặt một người.
Hắn đang tìm cậu bé khóc thầm ban nãy, nhưng điều kỳ lạ là người này lại không phải là một cậu bé. Đây là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, râu mọc dài, ngoại hình không khác gì với mấy người xung quanh, yên lặng đứng ở đó ngẩng đầu nhìn lên bức tường cao. Trên mặt hắn ta lấm tấm nước mắt, làn da sần sùi như thể nylon.
Lục Tân đứng trước mặt, yên lặng nhìn hắn ta. Người đàn ông này lẳng lặng nhìn vào một vị trí trên bức tường cao, cả người không hề động đậy.
Lục Tân cũng nhìn hắn ta rất lâu, cuối cùng cũng tin chắc rằng người này rất giống với một người mà hắn đã từng gặp.
Tần Nhiên!
Hắn ta có để râu và gầy hơn so với Tần Nhiên mà hắn đã gặp lúc trước, nhìn như Tần Nhiên lúc không tức giận.
Lục Tân khẳng định mình đã tìm được điểm mấu chốt rồi. Khi đứng ở khoảng cách này, hắn đã có thể nghe được rõ ràng tiếng khóc thút thít, là tiếng khóc phát ra từ bên trong người đàn ông này. Nhưng kì lạ ở chỗ, Tần Nhiên thoạt nhìn thì là một người đàn ông tầm khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, nhưng bây giờ hắn ta hoàn toàn không mở miệng, thậm chí còn không hề cử động, nhưng mà tiếng khóc đó lại phát ra từ bên trong cơ thể hắn ta.
Bên trong cơ thể một người đàn ông trưởng thành lại phát ra tiếng khóc thút thít của một cậu bé, hắn cảm thấy kỳ quái lạ thường.