Chương 163: Chân Tướng
“Ta đã phát hiện được mấu chốt của đợt ô nhiễm này.”
Lục Tân thấp giọng nói vào kênh liên lạc: “Bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành dọn dẹp...”
Trong lúc nói hắn đã đặt camera lên vai trái của mình để Hàn Băng có thể nhìn rõ ràng hơn.
“Đang trong quá trình phân tích tư liệu, kiến nghị ngài Đan Binh tạm thời rút lui và giữ nguyên trạng thái đề phòng...”
Giọng nói nhắc nhở mang theo chút căng thẳng của Hàn Băng vang lên trong kênh liên lạc, đồng thời còn vang lên cả tiếng động của quá trình phân tích dữ liệu.
Lục Tân nặng nề thở dài, chậm rãi lùi về sau một bước, ánh mắt hắn vẫn nhìn Tần Nhiên chằm chằm.
...
“Rắc rắc rắc...”
Nhưng không đợi Hàn Băng đưa ra kết quả phân tích, thậm chí Lục Tân còn chưa ra tay thì trong đầu “Tần Nhiên” đứng trước mặt hắn đột nhiên phát ra vài âm thanh nhỏ của thiết bị máy móc, như vô số bánh răng nhỏ đang nhẹ nhàng chuyển động. Ngay sau đó trên cái đầu giống như làm bằng nylon của Tần Nhiên đột nhiên xuất hiện một khe hở ở giữa. Khe hở bắt đầu từ dái tai trái kéo sang dái tai phải, qua sống mũi, chia gương mặt hắn ta thành hai nửa trên và dưới.
Tiếp theo nửa đầu trên của hắn ta giống như một cái nắp, nhẹ nhàng bật ra.
Lục Tân nhìn thấy bên trong đầu hắn ta không có não bộ hay máu tươi, chỉ có một quả cầu màu trắng, bên trong quả cầu phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, như thể một món đồ công nghệ.
Hai bên quả cầu hiện ra đôi cánh mỏng trong suốt, chúng bắt đầu rung động sau đó từ đầu “Tần Nhiên” bay ra ngoài không trung. Tiếng khóc thấp thoáng đang được phát ra từ quả cầu màu trắng đó...
Lục Tân nhíu chặt mày, nhìn quả cầu có cánh kia.
“Không phải là một cậu bé mà là một đồ vật phát ra tiếng khóc...”
“Hoá ra tiếng khóc được thu âm lại sao?”
Lục Tân ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, hắn đã từng suy nghĩ nguồn ô nhiễm sẽ có hình dạng như thế nào, nhưng không hề nghĩ tới lại là một món đồ công nghệ.
“Đây là cái gì?”
Lời nói của Hàn Băng đang phát ra từ kênh liên lạc bỗng nhiên ngừng lại. Sau đó, giọng của cô đột nhiên trở nên căng thẳng: “Ngài Đan Binh hãy cẩn thận... Đây là sản phẩm của giáo hội khoa học kỹ thuật...”
“Tích, tích, tích... tích!”
Đúng vào lúc này, thời gian loé lên tia sáng màu xanh của quả cầu màu trắng lơ lửng trên không trung được kéo dài hơn, truyền ra một giọng nói điện tử.
“Phát hiện có mục tiêu lạ lại gần, thí nghiệm tiến vào giai đoạn thứ hai!”
Vào lúc giọng nói này vang lên, xung quanh quả cầu màu trắng nứt ra hai cái lỗ màu đen, những xúc tu màu bạc từ bên trong thò ra.
Ngay sau đó một luồng điện màu xanh lam mạnh mẽ và đáng sợ phát ra. Chỉ trong nháy mắt dòng điện này đã bao bọc bốn người xung quanh, bao gồm cả Lục Tân.
Tại một thành phố bị bỏ hoang cách Thanh Cảng khoảng ba mươi km.
Vầng trăng đỏ trên bầu trời trông to lớn lạ thường như chiếm hết một nửa bầu trời của thành phố hoang phế, nuốt chửng phần lớn màn đêm. Thành phố im lặng chết chóc nhuốm một màu đỏ nhạt như thể một dòng máu đang chảy từ từ.
Ở rìa thành phố bị bỏ hoang này, mọi người đang tụ tập trên nóc một tòa nhà cao ba mươi tầng.
Họ không sử dụng bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào mà chỉ mượn ánh trăng trên bầu trời để quan sát mọi thứ.
Bảy tám người đàn ông được vũ trang đầy đủ với súng ống trên tay, cảnh giới tại các khu vực xung quanh mép tòa nhà.
Ở giữa nóc của tòa nhà có bày một cái thùng với vài ly rượu, đồ hộp, thịt hộp, bánh màn thầu.
Có ba người đang ngồi bên cạnh chiếc thùng, một người đội mũ nồi trên đầu và đeo một chiếc kính râm rất lớn trên mặt. Trên người hắn có một loại khí chất can đảm đặc biệt, đó là loại bình tĩnh và ung dung mà chỉ những người lăn lộn ở vùng hoang dã rất nhiều năm mới có được.
Một cậu bé đầu hơi to nhưng thân hình rất gầy với đôi mắt nhỏ ti hí thoạt nhìn có vẻ hơi hung ác.
Người còn lại là một người đàn ông mặc vest đỏ với mái tóc dài và nụ cười thường trực trên môi.
Ba người bọn họ nhìn nhau với ánh mắt đầy cảnh giác.
Bầu không khí có vẻ khá căng thẳng. Bỗng, người đàn ông đeo kính râm bất ngờ vung tay thật mạnh rồi khẽ nói:
“Đôi hai…”
Sau đó hắn úp hết những lá bài còn lại với vẻ mặt khá khiêu khích.
Cậu bé có cái đầu hơi to liếc nhìn xấp bài trong tay, vẻ mặt cáu gắt.
Hắn bất ngờ thẳng tay rút ra hai lá bài rồi đánh xuống:
“Quỷ nổ…”
Vẻ mặt của người đàn ông đeo kính râm lập tức trở nên hơi lúng túng.
Sau đó, cậu bé đầu to lại rút ra một xấp bài khác rồi mỉm cười đặt xuống: “Bốn đến át, sảnh dài!”
Trên tay hắn chỉ còn một lá bài.
Lúc này, người đàn ông mặc vest trắng đột nhiên mỉm cười, rút ra bốn lá bài: “Nổ!”
Đó là bốn cây ba.
Sau đó, người đàn ông mặc vest trắng lại ném ra một cây năm. Người đàn ông đeo kính râm cười lớn rồi đánh ra một cây chín cuối cùng.
“Không được, không được, chơi tiếp một ván nữa đi…”
Cậu bé đầu to rất không phục, nhanh chóng ra hiệu: “Ta còn muốn cướp Địa Chủ.”
“Không chơi nữa!”
Người đàn ông đeo kính râm mỉm cười, đứng dậy nói: “Đã có thể xác định là không có vấn đề gì nữa rồi.”