Chương 164: Chính Chủ Xuất Hiện
Nghe xong, người đàn ông mặc vest trắng cũng mỉm cười đứng dậy.
Cậu bé đầu to cũng không biết phải nói gì nữa, đây chính là lệ cũ của Đoàn Kỵ Sỹ bọn họ.
Sau mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ trở về, những ai đã vào thành phố đều phải tập hợp lại để chơi bài.
Quá trình chơi bài cũng là quá trình bọn họ quan sát lẫn nhau, chỉ cần ai đó có vấn đề logic, chẳng hạn như hai người Nông Dân lại dùng Đại Vương của mình để chặt Tiểu vương của người còn lại, hoặc rõ ràng thấy Địa Chủ báo chỉ còn hai cây bài, nhưng vẫn giữ khư khư Tiểu Vương trong tay không chịu đánh ra, hoặc là sau ba lần bị nổ liên tiếp, bao gồm cả một lần nổ của đồng đội, lại có biểu hiện thay đổi tâm trạng kỳ lạ.
Điều này giải thích: Khi có nguy hiểm, cần tạm thời giam giữ và quan sát.
Về cơ bản, Đoàn Kỵ Sỹ có sự góp mặt của các dị biến giả đều có phương pháp kiểm tra của riêng mình.
Người đàn ông đeo kính râm bước tới bên mép tòa nhà rồi nhìn về hướng Thanh Cảng.
Hắn đang cầm trên tay một cái máy hiển thị màu trắng với ánh đèn màu xanh lam nhấp nháy liên tục.
“Bắt đầu rồi sao?”
Người đàn ông mặc vest đỏ nhào đến, hỏi: “Thời gian sớm hơn so với dự đoán một chút.”
“Có lẽ là đã bị người ta phát hiện, dù sao Thanh Cảng cũng có không ít dị biến giả.”
Người đàn ông đeo kính râm mỉm cười:
“Tuy nhiên, số lượng người tập trung chắc cũng đủ để làm thí nghiệm rồi.”
“Vậy lần này hẳn sẽ rất suôn sẻ.”
Người đàn ông có tướng mạo giống như một cậu bé đầu to cũng lại gần, lúc này có thể thấy mặc dù hắn có vóc dáng như một cậu bé, nhưng làn da của hắn rất thô, môi trên và cằm đều có râu thô ráp, cách nói chuyện cũng rất già dặn:
“Đã hoàn thành ủy thác về bức họa Dưới Trăng Đỏ, sản phẩm mới nhất này của Giáo hội Khoa học và Công nghệ có lẽ đủ để giúp chúng ta chặn hậu. Điều quan trọng nhất bây giờ là ghi lại số liệu thí nghiệm kích nổ bom ô nhiễm tinh thần ‘Cậu bé khóc thầm’ cường độ mười nghìn này, coi như nhiệm vụ đã hoàn thành. Tính ra, lần này đến đây, chúng ta đã hoàn thành được hai trong ba nhiệm vụ được giao phó.”
“Điều đáng tiếc duy nhất chính là phòng thí nghiệm…
Hắn vừa nói vừa nhìn người đàn ông mặc vest đỏ: “Nó đã bị phá hỏng bởi sự bất cẩn của ai đó!”
Xem ra hắn vẫn có chút oán hận đối với việc vừa rồi bị người đàn ông mặc vest đỏ nổ một lần.
“Chuyện này không thể trách ta được.”
Người đàn ông mặc vest đỏ cũng không tức giận mà chỉ mỉm cười nói:
“Con rối của ta đã được dùng cho việc phối hợp với nhiệm vụ của đại ca.”
“Không cần cưỡng cầu.”
Người đàn ông đeo kính râm lên tiếng: “Bức họa này mới là thứ quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là tiện thể mang đi mà thôi.”
“Huống hồ, chúng ta đã hoàn thành được hai trong ba nhiệm vụ. Hơn nữa, tất cả có thể rút lui một cách an toàn thế này đã là rất tốt rồi.”
“Thành phố Thanh Cảng không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu.”
“Những con lợn giành lấy thức ăn một cách quá tham lam luôn là những con đầu tiên bị làm thịt.”
Hắn vừa nói vừa ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế vải dù bên rìa tòa nhà.
Nhìn về hướng thành phố Thanh Cảng, hắn nhỏ giọng ra lệnh: “Thu dọn đồ đạc, sau khi ghi chép xong số liệu của vụ nổ, lập tức rút lui.”
“Xoạt xoạt…”
Đối mặt với hồ quang màu xanh lam, trong khoảnh khắc, thân hình Lục Tân lùi ra xa hai ba thước.
Những hồ quang đó không lan đến người hắn.
Tuy nhiên, bên cạnh quả cầu màu trắng, những người với vẻ mặt đờ đẫn kia hoàn toàn không biết tránh ra, trong chớp mắt đã bị hồ quang màu xanh lam bao phủ, khiến cơ thể họ run lên bần bật. Mùi khét lẹt bốc ra từ cơ thể họ, cho thấy năng lượng của hồ quang mạnh mẽ đến thế nào. Ngay sau đó, Lục Tân nhìn thấy vật thể hình người vặn vẹo và đau đớn bò ra khỏi cơ thể họ rồi lao về phía quả cầu màu trắng.
Loại vật thể hình người đó có màu trong mờ, chỉ có phần mặt là nguyên vẹn, còn những bộ phận khác dường như không có thực thể.
Chúng giống hệt như những người bị bao phủ bởi hồ quang.
Chỉ có điều, trên mặt những người đó chỉ có biểu cảm buồn bã, còn loại vật thể hình người này lại có dáng vẻ đau đớn và giãy giụa.
Chúng âm thầm tru lên rồi trèo lên trên trong hồ quang màu xanh lam.
Do khoảng cách quá gần nên thân thể của chúng không tránh khỏi tiếp xúc, chúng hòa vào nhau tại chỗ tiếp xúc, rồi quấn lấy nhau, chẳng mấy chốc đã tạo thành một con quái vật có bảy tám cái tay, bảy tám cái chân và ba bốn khuôn mặt.
Mỗi khuôn mặt có những biểu cảm khác nhau, một số là đau đớn, một số khác thì mơ màng, và một số khác nữa dường như đang hét to.
Hình như chúng đã hình thành nên một dạng sống đặc biệt, chúng nhanh chóng trèo lên bức tường cao.
“Không hay rồi, số liệu kiểm tra cho thấy có dao động bất thường của tinh thần…”
“Xác định có quái vật tinh thần xuất hiện…”
“Toàn bộ nhân viên cảnh giới, xác định có quái vật tinh thần xuất hiện ở vị trí bức tường phía nam của thành phố vệ tinh số hai…”
“Nhắc lại, có quái vật tinh thần xuất hiện ở vị trí bức tường phía nam của thành phố vệ tinh số hai…”
“Nghi ngờ có liên quan đến tạo vật của Giáo hội Khoa học và Công nghệ.”
Cùng một giọng nói gần như vang lên ở hầu hết các kênh trò chuyện.
Trên bức tường cao, tất cả binh lính đều vô thức nhìn xuống phía dưới bức tường. Dù họ không thấy rõ lắm, nhưng họ có thể cảm nhận được có một thứ méo mó ở đó, như thể có thể lôi kéo ánh mắt người ta vào trong. Mượn ánh sáng lờ mờ của của mặt trăng đỏ trên bầu trời, một vài người trong số họ có thể mơ hồ phân biệt được đó là một con quái vật được tạo thành từ vô số người với ít nhất bốn khuôn mặt…
“Cuối cùng chính chủ cũng xuất hiện…”